Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân

chương2: Cưới lên lưng cọp khó leo xuống


2 tháng


 

 

    Khi  Cố Tinh bước vào cửa phòng,  Trình Đông Húc đã ở trên giường.

     Nửa tóc ẩm ướt  có mấy sợi dũ xuống trên trán, đôi mắt thâm thúy sống mũi cao thẳng, đang đọc quyển sách gì đó cầm trong tay, tạo nên loại hương vị cấm dục dụ người. 

 Mỹ nam tự mình tắm rửa sạch sẽ ngồi trên giường, thật sự là quá hợp ý.

     Cố Tinh quay người đóng cửa lại, đôi đồng tử xinh đẹp phát sáng không khỏi ngo ngoe mà chuyển động. 

     "Cậu muốn làm gì?" Trình Đông Húc nhíu mày, hô hấp chợt cứng lại : "Ra ngoài!"

   Giọng nói anh lãnh đạm mà mạnh mẽ, nhưng ánh mắt không có di chuyển khỏi người cậu, như muốn xuyên qua bộ đồ ngủ mà nhìn thứ gì khác.  

 Đây là phòng ngủ chính. 

Trình Đông Húc sẽ có lúc tới đây ở qua đêm.

Anh có ý thức rất mạnh  về lãnh địa của mình.   

     Cho dù thuận miệng sáp xếp  Cố Tinh  đến đây, nhưng cũng chỉ cho phép cậu ở lại phòng cho khách.  

     Cố Tinh : "..."

     Hiện tại mấy kim chủ đều ra vẻ thanh thuần như vậy sao?

     Sắc đẹp ngay trước mắt, Cô° bá tổng°Tinh  quyết định cho mình thêm một cơ hội.

  Cậu đem áo choàng tắm cởi ra, thử thăm dò : " Đến cũng đã đến, nếu không... Thử một lần?"

 Âm thanh tin nhắn vang lên cắt ngang giọng nói của cậu.  

     Là điên thoại của Trình Đông Húc.

     Không phải tin nhắn, là âm thanh cố ý cài đặt để nhắc nhở từ vòng bạn bè. 

     Trên tấm ảnh, Thanh niên mang khí chất như  ánh mặt trời nhỏ rực rỡ lại sạch sẽ, cánh tay khoác lên vai người đàn ông ngoại quốc bên cạnh so với mình cao hơn một cái đâu, tươi cười đầy vui vẻ.

Gương mặt thanh niên so với Cố Tinh có ba phần giống nhau.  

     Trình Đông Húc nhắm mắt lại, tắt màn hình điện thoại.

Anh nhìn thanh niên đứng ở trước cửa, đôi mắt u ám:" Tới đây." 

     Bị kích thích rồi?

Làm việc ngu ngốc thì không dám, nhưng thừa có cơ hội mà đạt được mục đích, đương nhiên Cố Tinh rất biết điều mà chụp lấy.    

     Trình Đông Húc cả người lạnh lẽo toả  ra loại áp lực vô hình.

     Nếu như là những người khác, nghe anh nói vậy, nhiều thì sợ hãi lề mề tiến lên phía trước hai bước, thậm chí còn vô thức co chân mà chạy trốn.

     Nhưng Cố Tinh không có cảm giác áp bức gì quá lớn. 

     Phải nói, cũng chỉ là Trình Đông Húc chỗ nào cung phù hợp với thẩm mỹ của cậu, có phần thoả mãn . 

     Trình Đông Húc phi thường tốt, cậu cũng không hề kém.

     Cố Tinh không chỉ đi tới, còn một đường đi đến cạnh Trình Đông Húc đang dựa trước đầu giường , để cho anh nhìn cẩn thận hơn.

Cậu biết đôi mắt của mình rất đẹp. 

     Giống con  khổng tước đang xòe đuôi, đôi mắt to tròn màu mâu nhạt tinh khôi, bên trong còn chứa ánh nước nhẹ nhàng linh động. 

     Trình Đông Húc không nghĩ tới vật nhỏ này như thế mà gan lại rất lớn .

     Nói đến liền điến, khiên anh đâm lao phải theo lao.

     Có điều, kinh ngạc chỉ trong chốc lát  .

 

     Trình Đông Húc đảo mắt nhìn thoáng qua, đem quyển sách trên tay ném tới trên tủ đầu giường, từ trên cao tuỳ ý nhì xuống: “Không hối hận?”

    Anh nhìn xuống chân Cố Tinh.

Ngón chân lộ ra rưới rép lê, không an phận mà nhích tới nhích lui,  như đang nói lên sự khẩn trương của chủ nhân nó.   

 Chính sác là  Cố Tinh  có chút khẩn trương, kích động nghĩ đến loại vận động kia, dù sao đây cung là lầm đầu tiên của cậu đó nha.  

 Cậu dùng hành động để trả lời vấn đề của Trình Đông Húc , khom lưng chuẩn xác mà hôn lên đôi môi hoàn mỹ của anh. 

     Đây đối với Trình Đông Húc mà nói, chính là đùa giỡn đúng hơn là khiêu khích.

Im lặng trong vài giây ngắn ngủ, anh đem người kéo đến, đặt ở  trên giường.    

Lực của Trình Đông Húc rất lớn, động tác càng thêm mãnh liệt.

     Giường rất êm ngã cũng  không  đau, chỉ là trời đất quay cuồng cảm thấy không hề dễ chịu, có chút chóng mặt, sau đó lại nổi lên hứng thú.  

     Thật đã nghiền!

     Lúc này mới chỉ la khởi đầu, phải mạnh mẽ  hơn nưa mới tốt. 

     Cố Tinh đã quen với việc được người khác tôn sùng, gương mặt vẫn mang vẻ đáng thương  kia, nhưng hành động thì không phải thế. 

     Dù sao trong tủ đầu giường cũng được trang bị dụng cụ  đầy đủ , về sau  căn bản không có  gì phải lo ngại.

 

Về phần tại sao tủ đầu giường lại có mấy thứ đồ này.

     Cái này muốn biết phải  hỏi Cố gia sau lưng bà Lưu, lo sợ không thể leo len con thuyền tốt Trình gia , nên cậu phải hầu hạ tốt thiếu gia Trình để còn cứu với cả nhà bọn họ rồi.

  Cậu ôm lấy cổ Trình Đông Húc , tiến lại gần.

     Sau đó... Bị một tay  Trình Đông Húc ấn lên vai, theo đó mà bị ấn trở lại  trên giường.

     Nếu như là thân thể lúc đầu, Cố Tinh còn có thể đối với Trình Đông Húc tiếp lại  hai chiêu.

     Nhưng bây giờ , người như con cá ướp muối có dãy dụa bay nhảy, cung trẳng tạo ra được tí bọt nước nào.

Mà vừa rồi hành động lại cực kì nhanh. 

     Trình Đông Húc có chút đau đầu.

  Anh dùng mu bàn tay cọ xát đôi môi có chút khó chịu, đôi mày nhăn lại, khí thế hung hãn  "Ai cho cậu lá gan này! Lại dám làm càn, chờ nhìn Cố Gia phá sản đi!"

     Bao nhiêu năm nay, Cố Tinh là người duy nhất gián đụng vào anh, đã vậy còn đùa nghịch trên cả giường anh.

     Nói song, Trình Đông Húc buông tay đang  đè vai  Cố Tinh ra, chờ cậu sợ hãi mà bỏ đi. 

     Nhưng mà  vật nhỏ trên giường, ánh mắt có chút hoang mang lại lo lắng : "Trình... anh sẽ không phải là... Không được đấy chứ."

    Gân xanh trên trán anh nhảy rựng.

     Không biết là do tức giận hay là lí do nào khác, trong đầu Trìn Đông Húc  lại hiện lên hình ảnh vừa rồi ở vòng bạn bè. 

    Trong lòng giao động càng lớn, thì vẻ ngoài lại càng âm trầm.

    Anh chậm rãi cởi thắt lưng, khẽ cười một tiếng : "Không biết sống chết!"

     Vĩnh viễn đừng đùa giỡn với lòng tự tôn của một người đàn ông.  

   Đương nhiên Cố Tinh  hiểu rất rõ đạo lý này, sau đó liền... đạt được mong muốn.

Cậu giống một con cá  bị lật tới lật lui, vui sướng vô cùng.

   Tại thời điểm ở bước cuối cùng, cảm giác đau đớn có chút vượi xa ngoài tưởng tượng, song Cố Tinh không nghĩ sẽ dừng lại, liền không chút khách khí mà cắn lên cánh tay của Trình Đông Húc.  

Khoảng khác súng sướng nhất đã đi qua.   

 Lúc trong sự mê man, Cố Tinh nghe thấy tiếng gọi khó mà phát hiện ra của  Trình Đông Húc  : "Tri Thư."

     Lâm Tri Thư, tiểu thiếu gia của Lâm thị.

 Chính là nhân vât thụ chính trong sách, Cố Tinh chính chủ là một pháo hôi thể thân nhỏ bé.   

     Cố Tinh : "..."

   Ba giây suy nghĩ trong yên lặng,  cậu quyết  định hôm nay sẽ không hưởng thụ mỹ nam nữa, cậu một chân đã tới. 

     Trình Đông Húc bất ngờ bị đạp cho một cú, rơi xuống đất.

     "Cố Tinh!"

     Cố °bá tổng° Tinh co mình lại trong chăn, trên trán lổi lên một tầng mồ hôi mỏng, mặt nhỏ nhăn lại: "Tôi đau! Trình Đông Húc, tôi đau!"

     Dù sao cũng là đổ thừa, đau ba phần cũng phải lừa gạt lên tám phần.

     Chẳng qua đau cũng không phải là giả.

     Lúc đầu chỉ là toàn thân đau nhức, ai ngờ một đạp lại làm căng cơ chân, sui sẻo!   

     Trình Đông Húc : "..."

    Biết trước như vậy,  vừa rồi trong phòng tắm, anh sẽ không ép người ta kàm thêm lần thứ ba. 

     Tự biết lỗi của mình,  thể xác và tinh thần mới được thoả mãn, Trình Đông Húc sẽ không so đo cùng Cố Tinh. 

     Cố Tinh không biết anh đã từ kiểm điểm, một mình chiếm lấy chiếc giường đôi, lại vì mỏi mệt mà thỏa mãn ngủ đi mất.

     Cố Tinh bị tiếng động của bà Lưu đánh thưc. 

   Bà ta ngược lại không dám đi vào phong ngủ của Trình Đông Húc, chỉ biết dài dòng gõ cửa.

     Cố Tinh trước kia không có tức giận khi ngủ giậy.  

     Tư cách là một nhà lãnh đao, khống chế cảm xúc là một điều cơ bản. 

     Nhưng cậu hiện tại thì có .

     Tối hôm qua ngủ muộn như vậy,  nên phải cho thân thể nghỉ ngơi thật tốt để còn lấy lại sức lực. 

     Cản trở con đường cậu sống trường thọ, bất kể là người hay là thứ gì, tất cả đều biến ra chỗ khác đi. 

     Cố Tinh mở cửa, bình tĩnh mà lạnh lùng : "Bà Lưu, tôi nhớ hôm qua mình đã nói, bà không được chào đón ở  nơi này."

     "Cố tổng bải tôi đến ."  bà Lưu  không cam lòng mà yếu thế.

     Cố Tinh cười nhẹ, đáy mắt ý cười một chút cũng không có. 

     Cậu đóng cửa lại, gọi điện thoại cho bảo tiểu khu dân cư.

   Từng tấc đất ở đây đều rất có giá trị, trình độ làm việc của bảo vệ lại rất chuyên nghiệp.   

      Bà Lưu  bị hai bảo vệ giữ lấy cánh tay đưa ra ngoài khu dân cư.

     Giải quyết xong ngọn nguồn của sự ồn ào, Cố Tinh chống lấy eo đi đến bên giường, cầm lấy đồ đặt trên bàn.

     Một tấm thẻ đen, còn có một tờ giấy ghi rõ số điện thoại. 

   Còn biết để lại tiền, khá lịch sự!

     Cố Tinh đem số điện thoại lưu vào trong máy,  sau đó gọi một phần đồ ăn thanh đạm, nửa đường còn giửi cho Trình Đông Húc một cái tin nhắn.

  Không lâu sau bữa ăn, bắc sĩ và người giúp việc mà Trình Đông Húc gọi đã tới.   

    Bác sĩ trẻ tuổi cầm hộp thuốc đẩy mắt kính, cặp mắt đào hoa cong lên, giống như cười mà không phải cười : "Cậu chính là Cố Tinh, thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt."

     Cố Tinh tránh ra cửa vào, môi cười khẽ  không nói chuyện.

     Trên thực tế đáy lòng nói : chào mừng đến với tổ đội pháo hôi, nhân vật phụ số 2. 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play