Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân

chương1: Nhộn nhạo


1 tháng



5 giờ kém năm phút.


Âm thanh điện tử truyền đến từ cửa phòng, bà Lưu đang bày thức ăn lên trên bàn nhìn về phía sô pha ở phòng khách, thúc giục: "Tinh thiếu, Trình thiếu gia đã trở về!"

Cố Tinh biết rõ ý tứ của bà.

Kim chủ tới, còn không chạy nhanh đi quỳ lạy mà  tiếp đón?

Chỉ có điều, kẻ nên quỳ chính là người nhà họ Cố kia, cậu không phải Cố Tinh nguyên bản, đối vỡi Trình Đông Húc càng không có mong cầu gì.  
 

Không mong không cầu, thân ai nấy lo.

Cố Tinh không đứng dậy, nhân tiện còn thay đổi tư thế sao cho thoải mái mà dựa vào ghế.

 
Nhìn đồng tử màu nâu nhạt một mảng bình tĩnh của cậu, làm bà Lưu tức giận tới muốn bốc khói. 


Lại muốn làm phản!

Biết ngay mà, con sói con, mới dời nhà họ Cố được mấy ngày, liền lộ ra bộ mặt thật vốn có!

Bà Lưu trong lòng oán hận mắng mỏ, chờ cho Trình thiếu đi rồi, lại phải giậy bảo một phen.

Bà ta đứng ở cửa đón tiếp, người đến khí chất quá mức to lớn, làm bà ta lo sợ không dám ngẩng đầu, chỉ ân cần lấy rép lê rồi lại tiếp lấy áo khoác.


Sau khi Cố Tinh vào ở, đây là lần đầu Trình Đông Húc đến căn hộ Hãn Hải Quốc Tế này.

Nếu không phải liếc thấy trên video hình ảnh người kia bị phóng viên phỏng vấn, anh cũng không nhớ tới ở nơi đây còn chứa một cái vật nhỏ này. 

Thanh niên ngồi trên sô pha nhìn về phía này.

Đôi đồng tử trong sáng như lưu li, nước da cự kì tráng, sạch sẽ đến thuần khiết, khiến người ta muốn che chở lại muốn phá huỷ nó.  

Trong lúc bị Trình Đông Húc nhìn, Cố Tinh cũng đồng thời quan sát anh.

 Người này thân cao không phải 1m9 cũng xấp xỉ như vậy, áo khoác vào cửa đã được cởi ra, sơ-mi đen dán sát vào cơ thể tôn lên hình dáng của cơ báp, vóc người cao gầy và vòng eo săng chắc, một bộ dạng mạnh mẽ hoang dã như một chú  báo đen nhanh nhẹn. 


Cố Tinh cảm thấy đáy lòng trở nên hụt hẫng.

Kiếp trước cậu tuy rằng so với Trình Đông Húc lùn hơn một chút, nhưng có vẻ đẹp trai, dáng dấp hoàn mỹ, cùng gía trị tài sản không nhỏ, nên cũng là người đàn ông độc thân được săn đón nhiều nhất. 

Nhưng mà hiện tại, bề ngoài nhìn qua mềm mại thình không nói, đến cả sáu khối cơ bụng cũng biến thành một khối! 

Chuyện cũ...…không nên nhớ lại cho nó đau lòng.


Thấy thanh niên mắt trông mong nhìn mình, ánh mắt Trình Đông Húc lạnh nhạt đi vài phần.
 

Anh thích nam  không phải là giả, nhưng lại không thích đàn ôn như hoa, dễ dàng bị xem như đồ vật mà tặng quà cũng không dám phản kháng, càng thêm phần khinh thường.

Cố Tinh giống anh, lại cũng không giống anh.

Nếu là anh, tính tình thẳng thắn lại cương quuyết, hoàn cảnh tương tự khẳng định thà rằng ngọc nát còn hơn ngói lành.

Cố Tinh thập phần nhạy bén phát hiện ra sự  thay đổi của Trình Đông Húc. 

nhưng mà nhìn anh lớn lên có ngoại hình đẹp mắt, bỏ qua một chút không phải là không thể.

Đúng vậy.

Vốn dĩ cậu đối Trình Đông Húc không cầu không vọng, nhưng hiện tại nhìn đến gương mặt cùng dáng người của anh, Cố Tinh thay đổi  ý định.

Cố Tinh giới tính nam, lại yêu thích nam giới.

Kiếp trước lấy thân phận của cậu, nghĩ muốn kiểu dạng gì mà không có, có người tự đưa mình tới cửa càng không thiếu. Mà đáng tiếc đàn ông tự tìm đến đều muốn nằm phía "dưới" của cậu. 

Nói một cách vòng vo, bọn họ đều xem cậu là mẫu đàn ôn lí tưởng, hận không thể chết dưới ống quần tây của cậu.

Thật trùng hợp, Cố Tinh cũng muốn nằm ở phía "dưới" .

Vì đó là bản năng.


Nhìn đến bài báo kinh tế tài chính hay mấy quấn tạp chí đều đánh giá cậu giữ mình trong sạch, Cố Tinh có khổ nói không nên lời.

Bởi mặt mũi không tìm được  người thích hợp, nên chuyện giường chiếu liền bị chì hoãn, cho đến khi cậu vì làm việc quá sức  mà chết đột ngột.

Bây giời nhìn thấy Trình Đông Húc, cũng là ngày thứ năm mà Cố Tinh đến với thế giới này.

Cậu là trong bồn tắm đầy nước mà bò dậy, có chút may mắn là nguyên chủ lựa chọn tự sát bằng một phương thức rất nhẹ nhàng, không phải cắt cổ tay gì đó.

"Ăn cơm đi." Trình Đông Húc liếc mắt nhìn bà Lưu một cái.
 

Anh  khinh thường nhìn Cố Tinh, đối với việc người này bị Cố gia đóng gói đem qua đây còn mang theo một bảo mẫu anh cung lười hỏi đến.  

Giọng Trình Đông Húc trầm thấp có phần lạnh lẽo, khiếm tai người khác ngứa ngáy.  
 

Đôi mắt màu nâu khẽ híp lại, Cố Tinh càng thêm phần hài lòng.

Con người mệnh giá cả trăm tỉ thì thế nào, con không phải cuối cùng cũng chết sao.


Ở kiếp trước cậu chết quá đột ngột, đương nhiên là tiếc nuối khi chưa hường thụ hết được sự vui sướng. 

Hiện tại cơ hội đã tới.

Trình Đông Húc vừa thấy ở  phương diện kia  liền rất lợi hại, thịt đều đưa đến miệng, không có lí do gì phải phun ra cả.  

Đã báo trước qua điện thoại.


Bà Lưu chuẩn bị đồ ăn so với lúc chỉ có một mình Cố Tinh có phần phong phú hơn rất nhiều.

Một bữa cơm ăn rất trầm mặc.

Nguyên chủ là người tính tình trầm mặc ít nói, Cố Tinh vì bảo trì hình tượng tạm thời không có ý định thay đổi tính cách dột ngột.

Còn rất hiểu chuyện, Trình Đông Húc nói trong lòng.         


Anh không thích ồn ào, ở điểm này Cố Tinh có chút  không tồi.

Cố Tinh ăn cái gì cũng rất chậm, có ý tứ ở trong đó.

Chết quá một lần mới biết được sinh mệnh quý giá như thế nào, sức khoẻ không thể nào xem nhẹ, nhai kỹ nuốt chậm, ngủ sớm dậy muộn, làm khiểu gì cho thoải mái thì làm. 



Trình Đông Húc ăn cơm nhanh, xong liền đứng lên.

Cố Tinh ngước mắt nhìn anh, đáy mắt có loại hiểu rõ mà thở dài.

Cậu kiếp trước cách sống, đại khái cùng giống như anh.

Bất quá Cố Tinh không định khuyên bảo gì, suy bụng ta ra bụng người, nếu là kiếp trước có người khuyên cậu ăn cơm chậm một chút, bớt bận rộn một ít, cậu cũng sẽ không nghe.

Nói cho cùng, cậu chỉ là thích thân thể của Trình Đông Húc.

Chờ thêm một hai tháng cảm thấy chán, tách ra đại khái sẽ không còn có giao tiếp, xen vào việc người khác sống không lâu.

Trình Đông Húc đứng trên cao nhìn xuống , đem thanh niên ở vị trí đối diện, đôi măt  trong sáng thấy rõ ràng.    
                                                                         Cậu năm nay là sinh viên  năm nhất hay năm hai? 



Nhìn qua còn mang theo chút khí huyết của thiếu niên, ăn một bữa cơm cũng chậm rì rì, khó trách lại bị người ta khi dễ.

Nghĩ như vậy, giọng nói liền cố tình chậm lại : "Tôi lên lầu đi tắm rửa."

Cố Tinh gật gật đầu, tiếp tục chậm rì rì ăn cơm.

Cậu nhìn bề ngoài thì an tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm bình tĩnh không nổi, đại khái là...... Nhộn nhạo? La hét điên cuồng?

Đặc biệt là vừa rồi trong lúc Trình Đông Húc nói chuyện, vô thức nới  lỏng cà vạt cùng cổ áo sơ mi.

Một hành động đơn giản, lại có một loại tư vị khó miêu  tả mà rất cuấn hút.

Mắt thấy cửa  phòng ngủ  trên lầu đóng lại, bà Lưu từ phòng bếp bước nhanh lại chỗ cậu. 

Bà ta  duỗi tay đoạt đi bát trên tay  Cố Tinh : "Chỉ biết ăn! Trình thiếu đi tắm rửa, cậu  còn không mau chạy nhanh đi lên! Mặt thì to đùng, còn phải để người khách nhắc?"

Lúc trươc Cố tổng đã giao cho bà ta một việc, nhất định phải thúc đẩy mỗi quan hệ của Cố Tinh cùng Trình đại thiếu gia.

Nếu không, chỗ hổng tài chính sẽ đem toàn bộ gia tộc họ Cố tất  cả đều xụp đổ .

Cố Tinh nắm lấy cổ tay của bà ta: "Gấp cái gì? Nếu không thì bà đi lên đi?"

Cậu vẫn ngồi đó, thân hình mảnh khảnh, nhưng sức lực dưới tay lại rất lớn, càng có một loại khí thế làm người ta sợ hãi.


Bà Lưu xấu hổ buồn bực, dùng sức muốn thoát ra.

Cố Tinh nhẹ nhàng  buông tay, bà ta không đề phòng ngã một cái, mông ngồi trổng võ  ở trên mặt đất.

"Mày...... Mày sẽ không sợ tao nói cho Cố tổng cùng phu nhân?" bà Lưu cực kỳ kinh ngạc.
 

Bà ta là tân phu nhân mang từ nhà mẹ đẻ đến, cũng không đem Cố Tinh con của phu nhân quá cố để lại vào trong mắt, cũng Không xem cậu là thiếu gia Cố gia chân chính.

"Vớ vẩn!" Cố Tinh cười lạnh nhìn bà ta: "Ngày mai bà không cần tới đây nữa."

Cùng một phụ nữ lớn tuổi cãi cỏ cũng chẳng có cái gì hay ho, lại ăn cơm cũng chẳng có khẩu vị, cậu lên lầu, chuẩn bị dùng mỹ nam tẩy rửa đôi mắt.

"không phải là trúng tà đấy chứ?" bà Lưu lẩm bẩm: " cậu nói tôi  không đến  liền không đến? Tưởng bở!"

Nói thật nơi này so với Cố gia làm việc nhẹ nhàng hơn nhiều, chỉ cần làm cho  Cố Tinh một bữa  cơm là tốt rồi, lại có thể thu được hai phần  tiền, bà ta đương nhiên không muốn rời đi.

Nửa ngày sau, nghĩ tới Cố Tinh ở phòng khách phát ngốc một buổi trưa.

Có lẽ là gần đây mấy ngày này đem người áp  bức tới nóng nảy , con thỏ khi rồn vào đường cùng còn quau ra cắn người đấy thôi , bà Lưu quyết định đối với Cố Tinh ôn hòa hơn một chút. 

Đương nhiên, bà Lưu sẽ không đem chuyện Cố Tinh đuổi bà ta đi nói với ông chủ  


Dù thế nào  cậu nhất định cũng phải nghe lời Cố tổng nói, bản thân bà ta do Cố Tổng    phân phó tới đây, ai cũng không thể đuổi bà ta  đi.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước.

Cố Tinh tới phòng thay quần áo tìm một bộ đồ ngủ hoàn toàn mới, nghĩ đi nghĩ lại liền đổi thành bộ kéo dây lưng là có thể cởi ra áo ngủ, đi sang phòng bên cạnh tắm rửa. 


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play