Lâm Triết Viễn bắt đầu chỉ huy mọi người xử lý thi thể con báo, mà Ôn Văn thì được nhân viên hỗ trợ đưa lên cáng cứu thương, chuẩn bị đưa về Hiệp Hội Thợ Săn để chữa trị. 

Lâm Lộ và Diêm Tu một trước một sau đi tới cạnh cáng cứu thương của Ôn Văn, Lâm Lộ đưa ngón tay tới chọt đầu Ôn Văn một cái, tức giận nói: "Không phải ông nói ông không thể truy lùng được hắn à?" 

"Thì đâu có cách nào đâu, tôi tới đây vì muốn điều tra một vụ án khác, nào ngờ trùng hợp đụng mặt hắn thôi." 

Là một thám tử đủ bản lĩnh, lúc bịa chuyện thì mặt không đỏ tim không tập là tố chất cơ bản. 

Ừm... ít nhất thì Ôn Văn nghĩ thám tử chính là như thế. 

"Hừ, gạt người." Lâm Lộ không tin chuyện hoang đường mà Ôn Văn nói, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã biết người này rất giỏi nói dối rồi. 

"Sao cô lại nói tui gạt người chứ, thật sự tổn thương trái tim tui mà, mới nãy có lẽ Lâm Triết Viễn đã cảm nhận được hơi thở của vampire trong tòa nhà này rồi, tui tới để bắt vampire!" 

Làm thám tử, sao có thể nói là gạt người chứ, phải gọi là chiến lược tung hỏa mù.

"Nếu không có vampire, tôi nhất định sẽ tính sổ ổng." Lâm Lộ khẽ cắn môi quay người rời đi, cô vốn định quan tâm Ôn Văn một chút, nhưng nhìn dáng vẻ mồm mép trơn tru thiếu đánh của đối phương thì lập tức tức giận mà không có chỗ phát tiết. 

"Cô yên tâm, có mà!" Ôn Văn lớn giọng nói. 

Diêm Tu đứng sau lưng Lâm Lộ cũng tiến tới góp mặt, đưa tay tới chọt vào vết thương Ôn Văn một chút, sau đó gật đầu. 

"Vết thương là thật, trên người tuy có ô uế rất nồng nhưng có thể xem là một thợ săn, ông hợp cách." 

"Có phải thật hay không cậu không nhìn bằng mắt được à, cậu..." 

Ôn Văn còn chưa kịp mắng chửi người thì Diêm Tu đã đi xa rồi. 

... 

Sau khi được Hiệp Hội Thợ Săn tiến hành khâu vết thương và chữa trị, Ôn Văn tự mình lái xe về nhà, bác sĩ hiệp hội đề nghị anh nên nằm lại dưỡng thương hai ngày rồi hãy đi nhưng Ôn Văn từ chối. 

Thể chất hồ yêu mặc dù không có năng lực tự lành biến thái như thể chất vampire, nhưng tốc độ khép vết thương vẫn mạnh hơn nhiều so với người bình thường. 

Sau khi khử trùng, khâu lại và bôi thuốc, chỉ cần một khoảng thời gian ngắn thì Ôn Văn sẽ khôi phục lại, vì thế không cần phải ở đây làm gì. 

Mà bác sĩ Hiệp Hội Thợ Săn cũng từng điều trị cho không ít quái nhân, vì thế sau khi Ôn Văn biểu lộ ý nguyện của mình, bọn họ cũng không cưỡng ép giữ lại. 

Trên đường lái xe về nhà, trong lòng Ôn Văn tràn ngập chờ mong, anh muốn xem xem Từ Hải có thể mang tới thu hoạch gì cho mình. 

Thể chất của Từ Hải chỉ vất đi, Ôn Văn ngay cả thử cũng không muốn thử, nhưng năng lực của Từ Hải làm anh cảm thấy rất hứng thú. 

Năng lực chế tạo và điều khiển rối, trong số quái vật mà Ôn Văn bắt giữ được thì đây chính là năng lực mạnh nhất. 

Nếu như Ôn Văn có thể chế tạo con rối như hắn thì sẽ có nhiều chuyện hành động thuận tiện hơn. 

Chí ít thì anh có thể sử dụng mấy con rối này để làm vài công việc đơn giản trong trạm thu nhận, để mình được tự do hơn, không cần phải làm những công việc lao động nhàm chán kia nữa. 

Đương nhiên Ôn Văn sẽ không bắt nhân loại để chế tạo con rối, nhưng nếu có người chủ động dâng tới cửa thì Ôn Văn sẽ không từ chối, trên đời này không hề thiếu kẻ đáng chết. 

Sau khi dừng xe lại, Ôn Văn một tay cầm balo chứa khẩu RPG đi lên lầu, phát hiện hành lang có chút đông người. 

"Nè nè, chú ý một chút, đặt tủ lạnh xuống nhẹ thôi, TV đặt trong phòng ngủ cho tôi đi..." 

Chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần tây màu đen, áo sơ mi màu tím rịm, mặt mũi bôi son trét phấn lòe loẹt đang chỉ huy nhóm nhân viên dọn nhà bố trí đồ đạc vào căn hộ bên cạnh căn hộ của Ôn Văn. 

Căn hộ này vẫn luôn để trống, xem ra sau này Ôn Văn có hàng xóm rồi. 

Nhân viên công ty dọn nhà thấy Ôn Văn máu me đầy người liền vội vàng né ra một con đường, trong xã hội hiện giờ, với dàng vẻ này Ôn Văn, cho dù đi tới đâu cũng không có ai dám cản đường. 

Nhưng chủ nhân căn hộ mới không hề e ngại, thực thân thiết ngoắc ngoắc tay với Ôn Văn: "Đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt, ông còn nhớ tôi không?" 

"Đương nhiên nhớ rồi, trí nhớ tôi rất tốt, ông là thành viên của hội các ông bùi nhùi đây mà." Ôn Văn thuận miệng nói. 

"Đừng nói tới bùi nhùi nữa, tôi tên là Ngô Vọng!" Người nọ nhấn mạnh nói. 

"Biết rồi, bùi nhùi." Ôn Văn mở cửa nhà, bước vào. 

"Sao ông lại chật vật như vậy, máu me khắp người, có cần..." Hắn còn chưa nói xong thì Ôn Văn đã đóng cửa lại. 

Người đàn ông bùi nhùi kia sờ sờ cằm nhìn cửa nhà Ôn Văn, không biết đang nghĩ gì.

... 

Đóng cửa lại, Ôn Văn liền gọi điện thoại cho Lâm Triết Viễn. 

"Sao, lại có chuyện gì muốn làm phiền tôi nữa hả?" Lâm Triết Viễn mất kiên nhẫn nói, Ôn Văn tuy là một người giỏi bắt quái vật nhưng xét về khía cạnh gây rối thì cũng chẳng kém cạnh gì. 

Ôn Văn nhìn về phía cửa nhà nói: "Tên Ngô Vọng kia lai lịch thế nào vậy, sao lại ở kế bên nhà tôi?" 

"Ngô Vọng... hắn là thợ săn tự do tới từ thành phố khác, giúp bọn tôi bắt được một con quái vật hiếm thấy, hắn nói muốn ở lại thành phố Phù Dung Hà một hời gian ngắn, vì thế tôi đã sắp xếp chỗ ở cho hắn." 

"Hắn tự chọn chỗ ở à?" 

Ôn Văn một lần nữa hỏi, anh nghi ngờ tên bùi nhùi này tiếp cận mình vì có mục đích riêng, bởi vì tên này liên tục hai lần chủ động bắt chuyện, còn muốn ở bên cạnh anh. 

Lần trước Ngô Vọng bị Ôn Văn giễu cợt một phen, ngoại trừ tên này có máu M, bằng không cũng không vui vẻ sáp tới gần để Ôn Văn mỉa mai như vậy. 

Lâm Triết Viễn có chút khó hiểu hỏi: "Là tôi để hắn chọn, tòa nhà đó là tài sản riêng của phân bộ, vừa vặn căn hộ bên cạnh cậu để trống nên tôi bảo hắn tới đó." 

"Được rồi..." 

Ôn Văn cúp điện thoại, trước mắt thì tên Ngô Vọng có vẻ không có gì khả nghi, thế nhưng Ôn Văn vẫn có chút không yên lòng, anh quyết định sau này sẽ chú ý động tĩnh bên đó nhiều một chút. 

Khóa chặt cửa sổ, tiến vào WC, sau khi kiểm tra không có vấn đề gì thì Ôn Văn tiến vào trạm thu nhận. 

Nhà bên cạnh có kẻ khả nghi, Ôn Văn đương nhiên phải cẩn thận một chút. 

Hiện giờ Từ Hải bị nhốt trong phòng giam Tai Họa - 0001, thay thế cho Đào Thanh Thanh, Ôn Văn ra tay không nhẹ, vì thế đến tận bây giờ Ngô Vọng vẫn còn đang hôn mê. 

Phòng giam vốn nhốt một mỹ nhân mặt lạnh chợt biến thành một tên đàn ông mặc quần lót, điều này làm Ôn Văn khó hiểu có chút cảm giác mất mát. 

Giống như phòng giam của Hồ Ấu Lăng, phòng giam của Từ Hải cũng có các đồ dùng sinh hoạt, giường và WC có đủ. 

Nếu Đào Thanh Thanh nhìn thấy thì thể nào cũng sẽ ghen tị. 

"Ha ha, nếu như mày vô dụng thì cứ chờ ngày lành đi." Ôn Văn cười nhạt nói với Từ Hải. 

Từ Hải vẫn còn đang hôn mê không hiểu sao nổi lên một trận da gà. 

Đầu tiên Ôn Văn kiểm tra tình huống của đám quái vật khác, đều không có vấn đề gì, nhưng cả ngày hôm nay Ôn Văn không cung cấp cơm cho Hồ Ấu Lăng, hiện giờ cô ta có chút đói bụng. 

Sau khi chuẩn bị cơm tối cho Hồ Ấu Lăng xong, Ôn Văn không còn chuyện gì khác phải làm, vì thế anh đi tới khu đầu mối, muốn bắt đầu kiểm tra năng lực của Từ Hải. 

Nếu năng lực tốt thì nó sẽ ảnh hưởng tới mức độ sống thoải mái ở trong ngục của hắn sau này. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play