Lâm Triết Viễn nhức đầu xoa xoa trán, có chút không biết nên làm sao bây giờ. 
Cứ để thứ kia tiếp tục tàn sát bừa bãi trong khu chung cư sẽ là một phiền phức lớn. 
Nhưng bọn họ bây giờ quả thật không có cách nào đối phó với nó, điều này làm Lâm Triết Viễn rầu rĩ tới mức mép tóc cũng muốn lùi ngược về sau. 
Mặc dù người khác sẽ nghĩ rằng Băng Hà nói Hân Di tái hôn là đùa, nhưng Lâm Triết Viễn không có cách nào xem là đùa, anh không muốn bị tên Tiền Tiểu Tường kia dùng chuyện này để cười nhạo mình. 
Nói tiếp thì sở dĩ Băng Hà vẫn luôn kiên quyết bắt người khác gọi mình bằng biệt hiệu là vì cái tên kia gọi một cái nghe không khí phách gì cả. 
Vì thế, ngoại trừ Lâm Triết Viễn vốn không hòa hợp thì rất hiếm có người trực tiếp gọi Băng Hà bằng tên như vậy. 
Lâm Triết Viễn đang sầu khổ thì một âm thanh ở phía sau truyền tới. 
"Để tôi đi, bộ xương già này có lẽ sẽ phát huy được chút tác dụng đấy." 
Một người phụ nữ trung niên đeo một cái túi nhỏ trên lưng từ trong góc tối đi tới bên cạnh Lâm Triết Viễn, dây kéo của túi không kéo kín để lộ ra bên trong chứa máy chơi game và mấy quyển tiểu thuyết. 

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play