Tưởng Bách Xuyên đang gọi điện thì nhìn thấy Hình Thâm đi lên từ dưới sườn dốc.
Hình Thâm khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, dáng người cao lớn, mang nét thư sinh, dù ở nơi này nhưng trông vẫn rất nho nhã và điềm đạm.
Giữa đêm khuya, anh lại đeo kính râm, nhưng không ai xung quanh thấy điều này kỳ lạ.
Vì Hình Thâm là một người mù.
Tưởng Bách Xuyên giơ tay làm động tác "tạm dừng", ra hiệu có gì chờ nói sau.
Ông biết Hình Thâm "nhìn" được, khứu giác của Hình Thâm vô cùng nhạy bén, gần như có thể giúp anh phân biệt phương hướng. Ngoài ra, anh không thấy được màu sắc và chi tiết của vật thể, nhưng lại có thể mơ hồ nhìn thấy một loại "ánh sáng". Khi giải thích điều này với Tưởng Bách Xuyên, Hình Thâm từng dùng một phép so sánh: mọi vật đều là "vật phát sáng", chỉ là rõ hay mờ mà thôi - bạn cho rằng thứ đó không phát sáng, chỉ là mắt thường của bạn không nhận ra, giống như âm thanh, có những tần số tai người không nghe được, nhưng không có nghĩa là không tồn tại âm thanh.
Đôi khi Tưởng Bách Xuyên cảm thấy thật tiếc cho Hình Thâm vì anh bị mù, nhưng đôi khi lại nghĩ, mất đi đôi mắt nhưng lại mở ra một "con mắt" khác theo nghĩa nào đó, nhìn thấy những thứ đơn giản và thuần túy hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT