Hiền phi quét qua Khương Tự, từng chữ tựa như xả ra từ kẽ răng: “Có thể vừa lòng đẹp ý hay không, cũng không phải là gặp một lần, nhìn một cái cảm thấy vui mừng là được, hai người phải sống với nhau cả đời, muốn vừa lòng đẹp ý chuyện phải chú ý hãy còn nhiều lắm.”
Đã tới thế này, bà hoàn toàn có lý do bày tỏ sắc mặt với nha đầu họ Khương, lại sẽ không làm người ta nói bà không đủ rộng lượng.
Một tiểu cô nương, lại có thể làm cho hai vị hoàng tử tặng hoa, đây đã không còn là nhân tuyển thích hợp gả vào hoàng thất, huống chi còn mê hoặc Yến Vương tặng hết tất cả lục mai cho một mình nàng.
Đây là muốn làm gì? Làm hồng nhan họa thủy sao?
Thái độ của Úc Cẩn càng thêm lười biếng, nhàn nhạt nói: “Nếu cả liếc mắt một cái đều thấy bực bội, còn nói cái gì cả đời? Chiếu theo cách nói của nương nương, chẳng phải là tất cả mọi người phải đi đến cuối nhân sinh mới có thể xem thử cả đời này phải chăng vừa lòng đẹp ý hay không sao?”
Chúng nữ: Ý gì? Yến Vương nhìn các nàng một cái đã cảm thấy bực bội?
Trong lúc nhất thời sát khí ngút trời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play