Sáng sớm hôm sau, Trầm Hi Nhiễm cưỡi ngựa, lặng lẽ đi về phía quân doanh nước địch.
Ba người là ta, Thái tử và Kiêu Mộc Xuyên đứng trên sườn núi, nhìn bóng lưng Trầm Hi Nhiễm giục ngựa đi xa.
Dưới sự dẫn dắt từng bước của ta, Thái tử đã biết Sở Thác Cương phái Trầm Hi Nhiễm đến chỗ quân địch đàm phán.
Bọn họ định tương kế tựu kế.
Hai ngày sau, Trầm Hi Nhiễm quay về từ trại địch.
Nàng ta mang thuốc giải đi về phía ngọn núi phía sau, ta ở trong rừng chặn đường nàng ta: “Đi gặp Sở Thác Cương à?”
Trầm Hi Nhiễm nhìn ta với sắc mặt không tốt: “Không cần ngươi lo, tránh ra.”
“Sở Thác Cương bây giờ là tội phạm, ngươi muốn gặp hắn thì phải có được sự cho phép của Thái tử điện hạ.”
Ta dứt lời, cất giọng ra lệnh: “Người đâu, đưa nàng ta đến gặp Thái tử điện hạ.”
Hai tên thủ hạ xông ra, bắt lấy Trầm Hi Nhiễm, đưa đến doanh trướng của Thái tử.
Trong quá trình Trầm Hi Nhiễm giãy giụa, bình thuốc bên hông rơi xuống bụi cỏ.
Sau khi chờ đám người đi xa, ta nhặt bình thuốc trong bụi cỏ lên.
Bình thuốc giải này quả thật có thể giúp Sở Thác Cương chữa khỏi độc trên chân hắn ta, khiến hắn ta tránh được nỗi đau bị cắt chân.
Có điều, ta đã thêm chút thuốc vào bình, vậy thì nó sẽ có hiệu quả ngược lại.
Ta khom người xuống, hái một quả màu đen từ trên nhánh cây.
Ta bóp nát quả, nhìn chất lỏng nhỏ vào trong bình.
Sau khi khuấy đều, ta thả bình thuốc vào bụi cỏ lại.
Trong doanh trướng của Thái tử.
Trầm Hi Nhiễm quỳ trên mặt đất, cẩn thận bẩm: “Điện hạ, thần nữ có một bí mật muốn nói cho ngài biết, liên quan việc địa vị tương lai của ngài có vững chắc hay không…”
Thái tử nhướn mày nhìn Trầm Hi Nhiễm: “Bí mật gì?”
“Ngài có một người anh trai lưu lạc ở dân gian…” Trầm Hi Nhiễm muốn nói lại thôi, đang quan sát vẻ mặt của Thái tử.
Ánh mắt Thái tử sáng lên, truy hỏi: “Ngươi biết tung tích của anh trai ta ư? Mau nói!”
“Thật sự không dám giấu giếm, trên đường tới đây thần nữ từng tá túc trong một gia đình nhà nông, không cẩn thận nghe lén được bí mật này, người nhà đó nói đại Hoàng tử ở trong quân doanh, về phần là ai thì thần nữ cũng không nghe thấy đoạn sau.”
Trầm Hi Nhiễm nói đến chỗ này thì dừng lại.
Nàng ta đưa tay sờ tờ giấy để ở thắt lưng, đột nhiên phát hiện ra không thấy bình thuốc đâu nữa.
Vẻ mặt nàng ta trở nên lo lắng, vội vàng dâng tờ giấy lên cho Thái tử: “Đây là địa chỉ của gia đình nhà nông đó, nếu như Thái tử muốn biết đại Hoàng tử là ai thì chi bằng tự đi hỏi người nhà nông đó xem.”
Trầm Hi Nhiễm dứt lời, vội vàng cáo lui: “Thần nữ cáo lui.”
*
Thái tử cầm tờ giấy, lập tức sai người chuẩn bị ngựa.
Trước khi đi, hắn đã để Kiêu Mộc Xuyên thay mặt quản lý công việc trong quân.
Sau khi ngựa được dắt tới, ta từ trong bóng tối đi ra: “Thái tử điện hạ, nếu như ngài tìm được đại Hoàng tử thì ngài sẽ làm sao?”
Thái tử trở mình lên ngựa, bỏ lại một câu: “Đương nhiên là tặng vị trí Thái tử cho anh trai rồi.”
Nhìn Thái tử nhanh chóng rời đi, sự lo lắng trong lòng ta thoáng được xua tan đi chút ít.
Kiêu Mộc Xuyên đi đến bên cạnh ta, tự lẩm bẩm: “Thái tử vẫn còn một người anh trai lưu lạc ở dân gian ư?”
“Ừm” Ta gật đầu, liếc mắt nhìn Kiêu Mộc Xuyên.
Thật ra, tối hôm kia ta đã đoán được từ sự trù tính của Trầm Hi Nhiễm và Sở Thác Cương, rằng Kiêu Mộc Xuyên chính là anh trai của Thái tử.
Chàng là đại Hoàng tử lưu lạc chốn dân gian.
Sở dĩ ta không nói cho Thái tử biết là bởi vì lo lắng Thái tử sẽ giết Kiêu Mộc Xuyên diệt khẩu.
Thái tử là nhị Hoàng tử, nếu như đại Hoàng tử nhận tổ quy tông thì vị trí Thái tử này chỉ sợ phải điều chỉnh lại lần nữa.
Kiếp trước, sau khi Thái tử vào quân doanh thì đã bị Sở Thác Cương lập kế giết chết.
Ta và hắn tiếp xúc không nhiều, không xác định được hắn có thái độ thế nào vói người anh trai chưa từng gặp mặt.
Có điều nhìn từ câu trả lời vừa rồi của hắn, hình như hắn thật lòng chờ mong có thể sớm ngày tìm được anh trai của hắn.
Nhưng biết người biết mặt không biết lòng, phản ứng vừa rồi của Thái tử cũng có thể là giả vờ.
“Mộc Xuyên, trước khi Thái tử quay về, chàng tốt nhất là tránh đi trước đã.”
Kiều Mộc Xuyên khó hiểu: “Vì sao?”
Ta chậm rãi nói: “Vì, chàng chính là đại Hoàng tử.”
*
Trầm Hi Nhiễm quay lại trong rừng.
Nàng ta tìm kiếm bình thuốc trong bụi cỏ.
Phi Ảnh đi qua, hỏi: “Trầm cô nương, cô đang tìm gì vậy?”
Trầm Hi Nhiễm lo lắng nói: “Đang tìm thuốc giải cho Thác Cương, chắc là rơi ở trong rừng này, ngươi mau tìm giúp ta đi.”
Phi Ảnh vội vàng cúi người giúp Trầm Hi Nhiễm tìm kiếm.
Phi Ảnh nhanh chóng tìm được thuốc giải, hắn đưa bình thuốc cho Trầm Hi Nhiễm: “Là bình thuốc giải này sao?”
Trầm Hi Nhiễm mở nắp ra, ngửi mùi rồi gật đầu: “Đúng là bình này.”
Trầm Hi Nhiễm cầm thuốc giải đi vào sơn động, đút cho Sở Thác Cương uống hết.
Sau khi Sở Thác Cương uống thuốc giải xong thì hỏi: “Nàng đã đuổi Thái tử đi rồi ư?”
Trầm Hi Nhiễm gật đầu: “Ừm, hắn lấy được địa chỉ thì rời đi, vì củng cố cho vị trí Thái tử, chắc hẳn hắn sẽ giết Kiêu Mộc Xuyên, chấm dứt tai họa về sau.”
Sở Thác Cương rất hài lòng: “Anh em giết nhau, chúng ta làm ngư ông đắc lợi, không tệ.”
Trầm Hi Nhiễm nghĩ đến một chuyện, chuyển đề tài: “Chúng ta dùng bản đồ cất giấu quân lương để đổi thuốc giải với quân địch, thật sự phải chắp tay tặng nhiều quân lương như vậy cho nước địch sao?”
Sở Thác Cương cong môi cười: “Nhiều quân lương như vậy, đương nhiên sẽ không giấu cùng một chỗ, tấm bản đồ ta để nàng đưa cho quân địch chỉ là nơi giấu một phần nhỏ quân lương thôi, ta sẽ bảo Phi Ảnh đi điều khiển một nhánh sơn tặc, chúng ta nhân lúc quân địch đến trộm quân lương, dọn sạch quân lương được giấu ở chỗ khác!”
Trầm Hi Nhiễm lại cười nói: “Hay cho một chiêu giương Đông kích Tây, đến lúc đó chân của chàng đã lành rồi, sẽ là lúc đi ra khỏi sơn động này.”
Sau khi Trầm Hi Nhiễm lui ra ngoài thì Sở Thác Cương gọi Phi Ảnh.
Hắn ta hỏi Phi ảnh: “Ta bảo ngươi theo dõi Vân Vu, mấy ngày nay nàng ta có động tĩnh gì không?”
Phi Ảnh đáp: “Bẩm Tướng quân, nàng ta chỉ đi vào rừng hái thuốc, nấu thành nước thuốc, chia cho các binh lính trước kia bị thương, ngoài ra thì không có động tĩnh gì khác.”
Đôi mày nhíu chặt của Sở Thác Cương giãn ra, hắn ta tự lẩm bẩm: “Có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi, bản tính nàng ta đơn thuần…”
Cho dù nàng ta đã sống hai kiếp thì cũng không tạo ra được uy hiếp gì với ta.
Những lời phía sau đó, Sở Thác Cương không nói ra.
Sở Thác Cương nói về chuyện chính: “Phi Ảnh, ngươi đi điều khiển một nhánh sơn tặc, đợi đến lúc quân địch đi đến kho nhỏ trộm quân lương thì ngươi chỉ huy sơn tặc dọn sạch quân lương ở kho lớn.”
Phi Ảnh lộ vẻ mặt khó xử: “Tướng quân, mua một đám sơn tặc cần không ít bạc.”
“Ngươi tới đây.” Sở Thác Cương ngoắc tay với Phi ảnh, đè thấp giọng nói cho hắn biết một chỗ cất bạc: “Ngươi cầm số bạc đó đi chiêu binh mãi mã.”
Ánh mắt Phi Ảnh sâu hơn, nhận lệnh lui ra: “Vâng, Tướng quân.”
*
Đêm ba ngày sau, quân địch lặng lẽ chui vào rừng đi trộm quân lương bên ta.
Quân lương được chia ra giấu ở hai nơi, trong kho nhỏ giấu ba phần, trong kho lớn giấu bảy phần.
Phi Ảnh đưa một tấm bản đồ cho thủ lĩnh sơn tặc.
Thủ lĩnh sơn tặc tin tưởng không nghi ngờ, khi chạy tới sơn động trên bản đồ thì bắt gặp quân địch ở phía đối diện.
Hai đội người ngựa đều nhắm vào quân lương, hai bên ra tay đánh nhau.
Về phần kho lớn, Kiêu Mộc Xuyên đã sớm hạ lệnh tăng thêm người trông giữ.
Trong sơn động, Sở Thác Cương đang chờ chân khỏi hẳn, nhưng bắp thịt trên chân hắn ta lại thối rữa hết.
Hắn ta vừa vận khí, độc tính càng khuếch tán nghiêm trọng hơn.
“Người đâu!” Sở Thác Cương kêu to.
Trầm Hi Nhiễm chạy từ trong rừng vào sơn động, không kịp thở mà báo: “Thác Cương, việc lớn không xong rồi, nhánh sơn tặc mà Phi Ảnh thu mua đi kho nhỏ trộm quân lương, đánh nhau với quân địch rồi!”
Sở Thác Cương sầm mặt lại: “Gì cơ? Phi Ảnh dám phản bội ta ư?”
Trầm Hi Nhiễm sửng sốt: “Chàng nói là, Phi Ảnh cố ý đưa sơn tặc đến kho nhỏ?”
Sở Thác Cương đấm một cái vào vách đá, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu không phải cố ý thì sao hắn lại không phân biệt được kho nhỏ và kho lớn chứ?”
Sở Thác Cương không biết, người mà Phi Ảnh thật sự trung thành là Kiêu Mộc Xuyên.
Máu tươi nhuộm đỏ nắm đấm hắn ta, hắn ta truy hỏi: “Thuốc mà ngươi đút cho ta vì sao không có tác dụng? Có phải bị người ta đánh tráo rồi không?”
“Chẳng lẽ là Vân Vu động tay động chân vào thuốc?” Trầm Hi Nhiễm nhớ đến chi tiết ngày hôm đó, vô cùng hoảng loạn: “Làm sao đây?”
Sở Thác Cương nén lửa giận, dặn dò: “Ngươi đi dắt một con ngựa vác ta ra ngoài, núi xanh còn đó, không sợ không có củi đốt!”
“Được.” Trầm Hi Nhiễm đi dắt ngựa, còn chưa đi ra khỏi sơn động thì ta đã dẫn người bao vây nàng ta và Sở Thác Cương.
Ta cười lạnh nói: “Các ngươi đang muốn chạy trốn đi đâu vậy?”
Sở Thác Cương nhíu mày: “Vân Vu, là ta khinh địch, thì ra ngươi ngoài mặt không tranh với đời, sau lưng lại tính kế ta khắp nơi.”
“Đâu dám đâu dám, so với những gì ngươi làm thì ta tính kế ngươi thế nào cũng không quá đáng.” Ta dứt lời, ra lệnh cho thủ hạ: “Bắt hai người họ lại!”
Sở Thác Cương quát: “Khoan đã.”
“Các ngươi trước kia đều là thủ hạ của ta, chỉ cần các ngươi nghe theo ta, đợi đến ngày ta một lần nữa đắc thế, nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi!” Lời của Sở Thác Cương đã mất đi sức uy hiếp đối với nhóm binh lính.
Huống chi, những người này đã bị thương nặng trên chiến trường, là ta ngày ngày hái thuốc nấu cho bọn họ uống.
Bọn họ xem ta là ân nhân cứu mạng, đương nhiên sẽ không nghe lời Sở Thác Cương.
“Bây giờ ngươi đã không còn là Tướng quân nữa, đắc tội với Thái tử, đâu ra còn có ngày lại lần nữa đắc thế?”
Nhóm binh lính bắt Sở Thác Cương và Trầm Hi Nhiễm lại.
Thân thủ của Sở Thác Cương không tệ, nhưng chân của hắn ta bị phế đi rồi, trên tay chân còn đeo còng tay, không hề có sức đánh trả.
Ta vốn dĩ muốn giết Sở Thác Cương, nhưng mà cân nhắc đến việc Thái tử chưa về.
Tự tiện ra tay, sợ Thái tử sẽ sinh ra khúc mắc trong lòng.
Đại khái cũng chỉ hai ngày thôi.
Đợi Thái tử về, sau khi xin phép hắn rồi giết Sở Thác Cương cũng không muộn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT