Thụ Ốm Yếu Vạn Người Ghét Trọng Sinh Rồi

Chương 5: Bắt Ăn Trộm


3 tháng

trướctiếp

Nguyên An đi đến phòng Nguyên Sở Lan ở trước kia, cửa phòng đã mở, bên trong là má Vương, người hầu quét tước vệ sinh.

Vì để duy trì nguyên vẹn căn phòng Nguyên Sở Lan ở trước đây, Lục Thừa Phong cố ý phân phó người đúng giờ quét tước phòng này, mười năm như một.

Nguyên An cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, đẩy cửa bước vào.

Nhưng má Vương đang lau chùi ở bàn trang điểm giống như đang hoảng sợ cái gì, thả thể lập tức rung lên, phản ứng rất lớn mà xoay người lại.

Thấy rõ người tiến vào là Nguyên An, má Vương không tự nhiên mà cười cười hỏi:

“ Tiểu, tiểu thiếu gia, cậu sao lại đột nhiên vào đây?”

Phản ứng kỳ lạ của bà làm Nguyên An không khỏi chú ý, nhìn thẳng bà làm cho má Vương một trận chột dạ, sắc mặt tái nhợt.

“ Tiểu thiếu gia, có chuyện gì sao?" _ Bà thanh âm rung rẩy hỏi.

Nguyên An không nhìn bà nữa, nhẹ giọng nói:

“ Không có việc gì .”

Nói xong, cậu liền ôm chậu hoa đi đến cạnh cửa sổ, nhẹ nhàng đặt xuống, cậu chậm rãi đánh giá phòng này trước khi rời khi.

Bên kia, má Vương lại bắt đầu chà lau bàn trang điểm, động tác lấm lét, tay áo rụt ra một chút, lộ ra một cái vòng tay phỉ thuý.

Tuy rằng má Vương liền thực mau đem tay áo kéo xuống, nhưng cái vòng tay vẫn bị con mắt nhạy bén của Nguyên An nhìn thấy.

Mặt cậu lập tức trầm xuống, đi đến bàn trang điểm, bắt lấy tay mà má Vương đang đeo vòng tay, cẩn thận đánh giá chiếc vòng tay.

“ Tiểu, tiểu thiếu gia, cậu làm gì vậy?” Bà rút tay của mình lại, dùng tay áo che khuất vòng tay, biểu tình hoảng loạn.

Nguyên An im lặng nhìn bà, hỏi: “ Cái vòng tay kia, ở đâu mà có?”

“ Này là do con tôi mua cho. Tiểu thiếu gia, cậu không thể ỷ vào trong nhà mình có tiền, liền tùy tiện hoài nghi người hầu sẽ trộm đồ a. Nếu cậu không tin, chờ chủ tịch Lục trở lại, chúng ta sẽ trước mặt ngài ấy nói rõ ràng.”

Má Vương là cảm thấy cậu sợ Lục Thừa Phong.

Rốt cuộc ở Lục gia làm gần mười năm, bà biết Nguyên An không dám tìm Lục Thừa Phong tố cáo, bởi vì Lục Thừa Phong sẽ không tin tưởng cậu.

Hơn nữa Nguyên Sở Lan đã mất 22 năm, sao trí nhớ Lục Thừa Phong có thể nhớ rõ hoàn toàn bà ấy có bao nhiêu trang sức?

Mà bà cũng có thể ở trước mặt Lục Thừa Phong lấy đi vòng tay không cần Nguyên An tự nhiên cũng biết má Vương trong lòng tính toán như thế nào, vì vậy mà cậu cũng không dây dưa:

“ Giá cả của chiếc vòng tay này không phải là thứ mà đứa con cờ bạc của bà có thể mua nổi. Huống hồ so với đợi cha trở về, tôi càng tin tưởng cảnh sát hơn.”

Má Vương nghe mà không dám tin nhìn Nguyên An, bà không thể tưởng tượng được như thế nào tiểu thiếu gia vâng vâng dạ dạ như thế lại đột nhiên thay đổi hoàn toàn tính cách.

Thấy Nguyên An thật sự lấy điện thoại di động ra gọi điện báo cảnh sát,  bà ta vội vàng tiến lên giữ chặt tay cậu, hô: Tiểu thiếu gia, cậu thế nào lại vu oan cho tôi? Cậu không nghĩ, phu nhân hình dáng ra sao, vòng tay kích cở bao nhiêu mà tôi có thể đeo vừa được? Đây là vòng tay của tôi!”

Đến tận bây giờ, bà ta vẫn không thừa nhận.

Nguyên An lý giải, cái vòng tay kia trên thị trường hiện tại ít nhất cũng 500 vạn trở lên, má Vương sao có thể có được nó chứ.

Cậu gỡ tay má Vương ra, ngón tay nhấn điện thoại liền gọi cảnh sát.

“ Bà càng nói nhiều càng sai. Có thể đeo được cái vòng tay này, không chứng minh nó là của bàg, bởi vì nó vốn dĩ không phải là kích cỡ của mẹ tôi.”

Vừa dứt lời, điện thoại báo cảnh sát cũng được tiếp.

Nguyên An đem mọi chuyện nói một lần, không để ý đến má Vương kêu lên, túm tay má Vương đem người xuống lầu.

Má Vương ngẩng đầu nhìn bóng dáng Nguyên An, hốt hoảng  đến kịch liệt nhảy Tiểu thiếu gia thật sự đã thay đổi. Trước kia mặt kệ khi dễ cậu như thế nào, cậu cũng sẽ vì sợ hãi chủ tịch Lục thêm rắc rối mà chọn nén giận.

Nhưng hiện tại, cậu thế mà không chút sợ hãi gọi điện báo cảnh sát.

Bà nên làm cái gì bây giờ? Nhiều trang sức như vậy, muốn bà phải ngồi tù bao lâu mới có thể ra?

Nhưng má Vương còn chưa suy nghĩ ra không biết làm thế nào để xin Lục đổng tha cho, thì đã bị Nguyên An kéo đến đại sảnh lầu 1.

Trần quản gia thấy thế, cau mày dò hỏi:

“ Tiểu thiếu gia, đây là chuyện gì vậy?”.

Hắn cũng chưa từng thấy qua bộ dáng Nguyên An như thế này, lúc này biểu tình cậu trong trí nhớ hắn là một tiểu thiếu gia mềm yếu khác một trời một vực,  cậu thế mà cánh tay vững chắc kiên định mà túm tay má Vương.

Nguyên An thấy Trần quản gia, liền buông má Vương ra, nói: “ Ông xem trên tay bà chính là cái gì, liền hiểu rõ.”

Trần quản gia vừa nghe, vội vàng bắt lấy tay má Vương, kéo tay áo bà xuống, liền thấy chiếc vòng tay phỉ thúy giá trị xa xỉ.

Tài sản Lục gia đều do ông kiểm kê, ông đương nhiên lập tức phân biệt được cái này là vòng tay gia truyền do mẹ của chủ tịch Lục từng đưa cho phu nhân.

Không nghĩ đến má Vương thế nhưng dưới mí mắt của ông mà trộm đồ của phu nhân.

Trần quản gia hai mắt mở to nhìn, nghĩ mà sợ nhìn về phía Nguyên An.

“ Tôi đã báo cảnh sát, chờ lát nữa mang theo cảnh sát kiểm kê một chút, nhìn xem coi biệt thự có còn bị trộm gì nữa không_ Nguyên An nói.

Trần quản gia giờ phút này cũng không dám đem Nguyên An coi thành tiểu thiếu gia Lục gia không được cưng chiều mà đối xử, ông ta gật gật đầu, gọi bảo vệ phong toả cửa ra vào, không cho phép người nào ra ngoài.

Trong chốc lát, cảnh sát liền đến. Để cẩn thận, Trần quản gia mang theo hai vị cảnh sát lên lầu kiếm kê di vật của mẹ Nguyên An, hai  vị cảnh sát  khác ở trong đại sánh điều tra má Vương.

Kiểm kê xong, Trần quản gia cùng 2 vị cảnh sát xuống đến lầu, vào phòng má Vương lục soát , tìm thấy một chiếc vòng cổ kim cương cùng một chiếc nhẫn đá bảo ngọc, còn ở trong phòng của 2 người hầu khác lục soát ra một số trang sức khác của Nguyên Sở Lan.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp