Thụ Ốm Yếu Vạn Người Ghét Trọng Sinh Rồi

Chương 1: Không Cam Lòng


3 tháng

trướctiếp

Tháng tám, sau những ngày nắng chói chang, thành phố Hạc Giang cuối cùng cũng đón một trận mưa.

Mùi tanh hôi của bùn đất ngoài phòng bệnh truyền vào làm Nguyên An cảm thấy buồn nôn, nhưng cậu vẫn nằm đó, nghiêng đầu nhắm mắt lại, cố đem cảm giác buồn nôn ở cổ họng nhịn xuống.

Sở Bách Hàn đứng ở cuối giường bệnh liếc nhìn cậu, dường như còn mang theo một tệp tài liệu quý báu.

Tuy rằng trên mặt không lộ ra biểu cảm gì, nhưng thật ra trong lòng lại không hề che giấu được sự vui sướng.

Hắn nhìn về phía mép giường nơi có một thanh niên khác sắc mặt trắng bệch, môi mấp máy vài cái, cuối cùng ho nhẹ một tiếng, kiềm chế lại sự kích động nói:

“ Tiểu Sơ, thật tốt, em được cứu rồi! ”

Hốc mắt Lục Sơ rỉ nước, khó khăn mở miệng nói:

 “ Sở đại ca, anh đừng ở trước mặt An An nói những lời như vậy. ”

Sở Bách Hàn nhìn lướt qua Nguyên An đang nhắm chặt mắt.

Lục Sơ lau đi khoé mắt ướt át nói:

“ Sở đại ca, anh ra ngoài một chút đi, em muốn nói An An vài lời. ”

Sở Bách Hàn nghe vậy thở dài, sờ đầu Lục Sơ nói:

“ Tiểu Sơ, đừng quá đau buồn. ”

Lục Sơ miễn cưỡng gật đầu, nhìn theo Sở Bách Hàn đi ra khỏi phòng bệnh.

Sau đó, cậu ta quay đầu nhìn về phía Nguyên An, nét bi thương trên mặt đã biến mất không còn một chút nào.

Lục Sơ giọng điệu nhẹ nhàng gọi một tiếng:

“ Nguyên An, không nghĩ đến mày lại như vậy mà chết, thật là tốt cho mày quá rồi. ”

Cậu ta đứng lên, đứng ở mép giường dùng ánh mắt đắc ý mà quét nhìn Nguyên An, rồi lại cuối đầu dùng sức véo Nguyên An làm ra một dấu bầm tím, bắt Nguyên An mở mắt nhìn cậu ta:

“ Bất quá trước khi chết, mày còn làm được một chuyện tốt, có trái tim của mày, tao có thể sống thật tốt cuộc đời này. Mày có giá trị hơn so với phế vật rồi đó.  ”

Nguyên An trừng mắt nhìn thanh niên có vẻ ngoài giống mình, thân thể gầy gò không thể khống chế được mà run rẩy.

Cậu mấp máy môi, khó khăn mà nói ra mấy chữ:

“ Cha, anh. ”

Lục Sơ nghe vậy, áp chế tiếng mà cười vài tiếng, trong mắt không hề che giấu sự khinh bỉ chút nào:

“ Mày còn ảo tưởng là cha và anh hai sẽ đến cứu mày sao? Hahaha, là chuyện không thể, mày cho rằng trong khoảng thời gian này bọn họ vì sao lại đối xử tốt với mày như vậy? Đều là giống với Sở đại ca, vì muốn lừa mày để lấy trái tim cho tao, đồ ngu xuẩn!.”

“ Nếu không phải sợ mày chết xui xẻo, xuống dưới nói với mẹ, thì vừa rồi khi khống chế mày, người bóp tay mày ký xuống giấy đồng ý quyên tặng tim, đó chính là cha và anh trai mà mày một lòng tin tưởng và dựa vào đó.”

Cậu ta vừa dứt lời, Nguyên An trên giường bệnh liền giãy giụa kịch liệt.

Lục Sơ lại cố tình mà không giúp cậu, buông tay đứng ở mép giường, dùng ánh mắt thương hại khinh thường nhìn cậu.

Nguyên An không để ý đến cậu ta, cậu từ trên giường đứng dậy, còn suýt bị vấp ngã.

Cậu ổn định lại cơ thể mình, sau đó bước đi thong thả mà kiên định đi đến chỗ cửa sổ phòng bệnh.

Xuyên qua cửa sổ nhỏ của phòng bệnh, Nguyên An thấy được hình bóng quen thuộc.

Là cha và anh trai của cậu. Hai người họ luôn trầm ổn nhưng bây giờ vẻ mặt mừng rỡ như điên, không nói được lời.

Bọn họ cùng nhau cầm phần tài liệu kia, tay bởi vì kích động mà còn rung nhè nhẹ, mắt cẩn thận xem, như để không bỏ lỡ một chữ nào.

Đó là vừa rồi,  Sở Bách Hàn ấn cậu xuống, bóp cổ tay cậu buộc cậu ký xuống giấy đồng ý quyên tặng tim.

“ Thật tốt, Tiểu Sơ sẽ không bỏ chúng ta mà đi trước. ”

“ May mắn là Nguyên An đồng ý, như vậy thì Tiểu Sơ có thể khoẻ mạnh mà sống tốt với chúng ta.”

Nguyên An cắn mạnh môi, nước mắt không kiềm được mà rơi lã chã.

Cậu nhìn hai người ngoài cửa sổ cười vui vẻ, đột nhiên cảm giác sức lực cả người từng chút biến mất.

Cậu rốt cuộc không chống đỡ được mà ngã trên đất một cái mạnh, máu trong cổ họng bị áp chế cũng hoàn toàn phun ra, máu từ sườn mặt tái nhợt khô gầy chảy xuống nền nhà màu trắng.

Hình ảnh trước mắt dần mơ hồ, môi Nguyên An giật giật, mơ hồ thấy Lục Sơ đi về phía mình.

“ Vì cái gì?”

 Vì cái gì? Cậu ta muốn nói cái gì?

Nguyên An cũng không rõ lắm, cậu chỉ thấy trước mắt mình càng ngày càng tối đen, rồi sau đó nhắm chầm mắt lại.

 

Đau quá, dạ dày đau quá, thật lạnh.

Cậu cuộn tròn thân thể, lại dường như cảm giác thấy  tay chân mình không tồn tại.

Cảm giác đau xót ở dạ dày vẫn quấn lấy, bây giờ dường như đang chậm rãi biến mất.

Ý thức dần dần tan rã, cuối cùng Nguyên An chỉ nghe được Lục Sơ khẽ cười khinh thường một tiếng.

 

Sau đó nói cái gì thì cậu nghe không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy dường như mình rơi vào một mảnh tối tâm.

Cậu muốn chết sao? Chỉ cần chết đi liền không cảm thấy đau khổ nữa.

Chỉ là, cậu thật sự không cam lòng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp