Xác thực đây là lần đầu tiên Thiệu Thanh Viễn chủ động chỉ dạy cho người khác, chẳng qua hắn cảm thấy ở một phương diện nào đó Cao Tử có chút giống hắn.
Hắn cũng có thiên phú ở phương diện y học, nhưng cũng không có cách nà học tập, trước kia lão đại phu nhận biết thảo dược, hắn lập tức nắm chặt lấy cơ hội.
Thiệu Thanh Viễn cảm thấy, hắn khá tốt.
Có lẽ bởi vì hắn là người nhà họ Bạch, nên trong xương tủy hắn có loại ý niệm này của Bạch gia, gặp được hạt giống tốt lại không kiềm được suy nghĩ muốn giữ lại. Giống như Bạch lão gia tử, không nhất định phải thu nhận làm đệ tử, chỉ điểm vài câu, cũng là truyền bá y thuật.
Cao Tử nghe nói hắn muốn dẫn mình lên núi, trên mặt hắn tràn đầy kích động.
Hắn nhiều ít đoán được, vị quý nhân này muốn chỉ bảo hắn điều gì đó. Đối với Cao Tử mà nói, việc này chẳng khác nào có một chiếc bánh có nhân trên trời rơi xuống.
Hắn liên tục gật đầu: “Cảm ơn Thiệu công tử.”
Đỗ Thiên Khánh trầm ngâm, ngay sau đó cười nói: “Cùng nhau đi đi.”
Hắn là thợ săn, việc vào núi với hắn giống như đi dạo sau hoa viên, vừa có thể bảo vệ hai người này, vừa có thể dạy cho Cao Tử một vài kỹ xảo nhỏ để đào bẫy rập.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play