Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn nhau, cụp mắt xuống.
Cổ Nghĩa Bình lại hung hăng gõ cửa nhà giam lần nữa, nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ lên nhìn Cổ Kính Triết gằn từng chữ nói: “Ngươi, nói, cái, gì??”
“Cổ lão gia, ta tên là Đỗ Thiên Khánh, ta đã từng giới thiệu qua, lần này tới đây, bất quá là phụng ý chỉ để đưa các ngươi hồi kinh mà thôi. Chỉ là bây giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tuy rằng thật đáng tiếc, nhưng ta sẽ bẩm báo thành thật với Lỗ Vương.”
Hai tròng mắt Cổ Nghĩa Bình như nhuốm máu, từng chút từng chút dùng sức đập cửa: “Ngươi là đồ súc sinh, ngươi lặp lại lần nữa cho ta xem, cái đồ súc sinh nhà ngươi, ngay cả phụ thân sinh ra ngươi, ngươi cũng mặc kệ, ngươi không sợ bản thân sẽ gặp báo ứng sao?”
Cổ Kính Triết suy nghĩ một chút, đột nhiên đi tới trước mặt hắn vài bước, cười: “Cổ lão gia, tính tình của ta cũng không tốt, cho nên ngươi không nên chửi rủa lung tung là tốt nhất. Về phần báo ứng? Không phải Cổ lão gia đã gặp phải báo ứng sao?”
Khi hắn nói lời này, trong con ngươi mang theo hận ý.
Nhưng hận ý này, chỉ có Cổ Nghĩa Bình mới có thể nhìn thấy.
Ông ta ngây người một chút, bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn: “Ngươi biết rồi, ngươi đã biết rồi đúng không?” Hắn đã biết chân tướng cái chết của Thu di nương và Cổ Ngọc Văn.
“Đúng, ta biết tại sao hiện tại Cổ lão gia lại rơi vào kết cục như thế này. Cổ lão gia nên cảm tạ đứa con trai thứ hai của ngươi, nếu không phải vì hắn, 20 năm trước Cổ gia làm gì đến nỗi bị lão Hầu gia trả thù, lưu đày đến nơi đây. Hiện giờ cũng là vì hắn cấu kết với bọn buôn người, dẫn tới Cổ gia lại bị bắt một lần nữa, thậm chí có khả năng bị chém đầu. Hắn chính là đứa con mà ngươi thương nhất, hiện giờ, cũng coi như là nhân quả tuần hoàn.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play