Tống thị vốn là một người sợ đau, không có bao nhiêu nghị lực.
Sau khi bị đánh mười mấy gậy, Phàn tướng lĩnh vẫn không kêu dừng lại, còn bà ta cảm thấy bản thân mình như sắp chết. Lập tức chịu không nổi, đầu đầy mồ hôi lại hét lên một cách tức giận: “Ta khai, ta khai.”
Phàn tướng lĩnh giơ tay lên, gậy cũng dừng lại.
Nhưng Tống thị vẫn không được đưa xuống ghế, cơ thể bà đang run lên sợ hãi.
Phàn tướng lĩnh đi đến trước mặt bà: “Ngươi tốt nhất nên nói lời thành thật, bằng không bị ta điều tra ra, sẽ không chỉ dừng lại ở hai mươi gậy đơn giản như vậy.”
Tống thị vừa khóc vừa nói: “Ta thành thật, những gì ta nói đều là sự thật.”
Phàn tướng lĩnh dặn dò văn thư bên cạnh ghi chép lại, sau đó đưa ghế dựa đến ngồi trước mặt Tống thị.
Tống thị thở hổn hển trong chốc lát, mới nói: “Ta, ta quả thật có quen biết với Lý lão nhân kia, hắn cũng là người đánh ngựa trong phủ. Lúc trước hắn đã cứu mạng ta, cho nên mới……”
“Còn dám nói dối, đánh cho ta.” Đã cứu mạng bà ta? Nếu chỉ đơn giản như vậy, bà ta hà tất phải gạt Cổ Nghĩa Bình? Vì sao Cổ Kính Nguyên lại nhận ra hắn?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT