Cố Vân Đông gật đầu: "Yên tâm, hắn đã không có việc gì rồi, chỉ cần chăm sóc cho tốt là được."
"Không được, ta phải đi xem hắn."
Bà vú Tôn nói xong liền bước ra ngoài cửa, nhưng vừa đi được vài bước, bà ấy lại quay trở về, lắc đầu nói: "Ta không thể đi được, ta bị bệnh lao. . ." Nói được nửa câu, đột nhiên bà khựng lại, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng rồi quay đầu nhìn về phía Cố Vân Đông: "Ngươi vừa nói, cái tên Lý Chí nói ta bị bệnh lao kia đã cố ý nói bệnh tình nghiêm trọng hơn đúng không? Thế, cuối cùng thì ta bị bệnh gì vậy?"
Bà vú Tôn vội vàng đưa tay ra trước mắt Thiệu Thanh Viễn thêm lần nữa: "Vị tiểu đại phu này, ngươi xem giúp ta một chút, rốt cuộc thì ta có bị bệnh lao hay không? Có khả năng lây bệnh cho người khác không?"
Cố Vân Đông cười đáp: "Nhìn trạng thái linh hoạt lúc nãy của bà không giống như mắc bệnh lao đâu."
Lúc trước khi vừa mới tiến vào sân nhỏ không khí vẫn còn trầm lặng đấy, vừa nói đến chuyện của Dương Hạc thì bà vú Tôn lập tức có sức sống hơn hẳn. 
Thiệu Thanh Viễn lại một lần nữa bắt mạch cho bà vú Tôn, hỏi tình hình sức khỏe trong nửa năm này của bà, có khạc đàm ho ra máu không, buổi tối đi ngủ cảm thấy thế nào, có ho nhiều hay không.
Thiệu Thanh Viễn hỏi vô cùng kỹ lưỡng, dù sao thì bà vú Tôn không muốn chết.
Trước kia khi bị đại phu phán tử hình, cho nên bà mới trở nên sống không còn gì lưu luyến, làm bất cứ chuyện gì cũng không có tinh thần.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play