Mấy người sai gia nhìn nhau, nói có sách mách có chứng, có nguyên nhân có kết quả, tư duy rõ ràng, bất kể nhìn từ phương diện nào đều chiếm lý.
Ngươi đụng ta thì ta tránh, thân là người đọc sách văn minh có lễ nghĩa, lòng dạ rộng lượng, ta lui một bước không so đo với ngươi. Kết quả ngươi lại lớn tiếng chửi bà ngoại của ta, vì lòng hiếu thuận và bảo vệ trưởng bối, hắn cũng chỉ lấy đế giày bịt miệng người ta.
Rất…… được.
Mấy vị sai gia gật đầu, nói với Dương Bảo kia: “Chuyện này rõ ràng là do ngươi gây sự, ta thấy ngươi mới là người phải theo chúng ta đến nha môn một chuyến.”
Dương Bảo vừa nghe đến nha môn, không nói hai lời đã bò dậy trốn sau lưng Lưu thị: “Mẹ, mẹ cứu con, cứu con với, con không muốn đến nha môn đâu.”
Lưu thị vừa rồi vẫn luôn sững người ở đó, từ lúc nghe thấy Cố Vân Thư nói đến hai chữ bà ngoại, nàng ta mới nhận ra mấy người trước mặt mình là ai. 
Người có thể gọi Dương lão thái là bà ngoại còn có thể là ai chứ? Còn không phải là con của Dương Liễu sao?
Vậy hai người xa lạ trước mặt, một già một trẻ, không phải là, là muội muội mà Dương Văn Lễ nói đến kia chứ?
Xong đời rồi, Dương Văn Lễ đã dặn dò phải tạo mối quan hệ tốt với Dương Liễu, bằng không cơ hội đông sơn tái khởi của bọn họ sẽ không còn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play