Cả nhà họ Dương cùng nhau hợp lực nấu cơm tối, cũng đã lâu rồi Dương Liễu không nấu đồ ăn quê nhà, bây giờ được ăn lại, trong lòng bà cảm thấy có chút xót xa muốn khóc.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên nhìn trượng phu và nữ nhi của mình, cùng với khuôn mặt tươi cười của cha mẹ, bà cố nén lại sự chua chát trong lòng, cười đến phá lệ vui vẻ.
Tuy rằng cơm chiều không phong phú bằng buổi trưa, nhưng bầu không khí giữa bọn họ không còn gượng gạo như trước nữa.
Sau đó từ chỗ Cô Đại Giang, Dương Chí Phúc và Dương lão thái cũng dần biết được lý do tại sao Cố Vân Đông lại được phong làm quận chúa.
Hai người cứ như đang nghe thuyết thư, toàn bộ quá trình trên mặt họ tràn đầy chấn động và kinh ngạc.
Sau khi nghe xong, Dương Chí Phúc mới uống một ngụm rượu, mấp máy môi, cười nói: “Đúng là không thua kém gì đấng mày râu, không thua kém đấng mày râu. Ha ha ha, không thể tưởng được cháu gái ta lại là người lợi hại như vậy, thật khiến người ta kinh ngạc cảm thán. Hóa ra đường trắng kia là do con bé làm ra, các con không biết, ở huyện An Nghi này đường trắng đó quý như thế nào, cho dù muốn mua cũng không được.”
“Đúng vậy.” Dương lão thái cũng gật đầu: “Trước đó ta cũng từng nghe thấy Văn Lễ lầm bầm mấy câu là nếu có cách lấy được việc kinh doanh đường trắng thì Dương gia có thể đông sơn tái khởi……”
Bà nói được một nửa thì ngừng, sau đó thoáng thở dài: “Trách không được hắn đi một chuyến đến phủ Tuyên Hòa, sau khi về lại lập tức thay đổi thái độ với chúng ta.” 
Việc Dương gia đông dơn tái khởi có sức dụ hoặc quá lớn đối với Dương gia, cho nên lúc ở phủ Tuyên Hòa hắn mới phí hết tâm tư muốn lôi kéo chút giao tình với Cố gia.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play