Dương Chí Phúc giật mình, duỗi ngón tay chỉ vào món đồ trong tay Thiệu Thanh Viễn: "Ngư Phù này. . ." Không phải là đồ giả đó chứ?
"Đây là Hoàng Thượng cho cháu, ông yên tâm tuy cháu không phải đồ đệ của Tống thái y, nhưng cháu xác thực là quan, Ngư Phù này là thật."
Quan à?
Dương Chí Phúc thở phào một hơi, là quan thì tốt rồi, Mao huyện lệnh kia không thể làm khó hắn rồi.
Thiệu Thanh Viễn nhìn về phía tên bộ khoái vẫn còn đang đánh miệng mình kia, nói: "Bây giờ ngươi còn muốn dẫn Dương Hạc đi sao?"
'Bốp~ Bốp~' âm thanh im bặt, tên bộ khoái kia nâng khuôn mặt sưng đỏ, nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn.
Đương nhiên là hắn không dám dẫn Dương Hạc đi, nhưng đây là mệnh lệnh của Mao huyện lệnh, hắn cũng không dám cãi lời.
Thiệu Thanh Viễn cười nói: "Nếu ngươi không dám làm chủ, vậy được, ta đích thân đi hỏi Mao huyện lệnh một chút. Vừa vặn, ta cũng muốn kiện hai người, hắn là quan phụ mẫu ở huyện An Nghi này, chắc hẳn sẽ vì ta làm chủ."
Bộ khoái kia lạnh hết tim gan, có hơi không xác định hỏi: "Đại, đại nhân muốn kiện hai người sao? Hai, hai người nào?"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT