Cuối cùng, Thiệu Văn tìm được khách điếm Phúc Hỉ khác ở cách đó không xa, vẫn còn một vài phòng trống.
Cố Vân Đông và mọi người dắt xe ngựa đến hậu viện, tiểu nhị khách điếm Phúc Hỉ nhiệt tình chuyển đồ giúp bọn hắn.
Nhiều người như vậy, hơn nữa đều là phòng thượng hạng, đây chính là khách quý của khách điếm bọn họ, đương nhiên không thể chậm trễ.
Đợi đến khi Thiệu Văn cẩn thận cõng Kiều Kim Thủy từ trên xe ngựa xuống, tiểu nhị kia ngẩn người, kinh ngạc hỏi: “Vị khách này bị bệnh sao?”
“Ừm.” Thiệu Thanh Viễn thấy bộ dạng cau mày của hắn, hỏi: “Khách điếm có kiêng kị với chuyện này sao?”
Có vài khách điếm không thích tiếp đãi người bệnh, sợ người ta trong thời gian nghỉ ngơi ở đây xảy ra bất trắc gì, đến lúc đó ảnh hưởng đến việc làm ăn của khách điếm.
Nhưng tiểu nhị nghe hắn hỏi như vậy, lại liên tục xua tay nói: “Không có không có.” Khi nói chuyện, hắn vội vàng duỗi tay giúp đỡ.
Nhưng mà lại bị Thiệu Võ ngăn lại, tiểu nhị ngượng ngùng thu tay về, nói với Thiệu Thanh Viễn: “Khách quan đừng hiểu lầm, ta nhìn thấy người bệnh, không biết có cần giúp đỡ gì không. Để ta nói cho các ngươi nghe, gần đây huyện thành chúng ta có một vị đại phu đặc biệt lợi hại. Không biết các ngươi có nghe nói qua chưa, cách đây một thời gian ở phủ Tuyên Hòa từng có đại hội thảo luận y thuật gì đó, người vô cùng đông, đại hội kia rất lợi hại, có hơn một trăm vị đại phu có y thuật tốt nhất tụ tập cùng nhau, nghe nói ngay cả thần y cũng xuất hiện, vị đại phu kia đến huyện thành chúng ta, chính là đệ tử đích truyền của thần y kia.”
Đám người Thiệu Thanh Viễn: “……” Yên lặng nhìn về phía Bạch Ung đứng cách đó không xa.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT