Ba người vội vàng trở về Thiệu gia, lúc đi ngang qua đường ngoài thôn Vĩnh Phúc còn đụng phải Bạch Hàng và Thiệu Thanh Viễn đang khám bệnh miễn phí.
Nhưng ba người cũng chẳng thèm để ý đến hai cha con bọn họ, cứ thế đi thẳng.
Bạch Hàng và Thiệu Thanh Viễn: “……” Bọn họ đã đạt đến trình độ tàng hình rồi sao?
Bạch Ung vừa về đến nhà, liền gấp không chờ nổi hỏi Thiệu Âm: “Con dâu, miếng ngọc bội này là của ai?”
Thiệu Âm mím môi, trong ánh mắt mang theo một tia căm hận: “Là của Cổ Kính Nguyên, con từng nhìn thấy trên người hắn.”
Cổ Kính Nguyên? Đấy chẳng phải là tên cặn bã ái mộ Thiệu Âm, nhưng cầu hôn không thành thì trói lại bắt bà rời khỏi Kinh Thành, khiến bà không có cách nào trở về Hoài Âm Hầu phủ sao?
Thiệu Âm hít sâu một hơi: “Lúc trước khi con đi cùng Cố Kính Nguyên, con từng nhìn thấy miếng ngọc bội này trên người hắn. Khi ấy hắn còn dõng dạc nói, đợi sau khi con gả cho hắn, hắn sẽ tặng miếng ngọc bội này cho con. Phì, cứ làm như con thèm lắm.”
Ngọc bội này tuy không rẻ, nhưng đối với người đã từng thấy không ít đồ tốt như Thiệu Âm, nó thực sự chẳng có mấy sức hấp dẫn.
Cố Vân Đông cầm lấy miếng ngọc bội kia, nhìn trái nhìn phải, đột nhiên nói: “Trên người Lý lão nhân có miếng ngọc bội của Cổ Kính Nguyên, nói như vậy, hắn và Cổ Kính Nguyên có quen biết. Vậy… Thiệu đại ca bị Lý lão nhân bắt cóc, chẳng lẽ là do Cổ Kính Nguyên phân phó?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT