Cố Vân Đông nói xong Cố Đại Phượng có chút không tin: "Không cần báo tin cho tiểu thúc cháu sao? Nhưng đây là chuyện đại hỷ, đệ ấy đã biết…"
Cố Vân Đông xua xua tay: " Đại cô người hiểu lầm rồi, ý của cháu là chúng ta sẽ trở về thôn Vĩnh Phúc. Đến lúc đó đích thân nói với tiểu thúc là được. Hơn nữa cho dù chúng ta không quay về thì thánh chỉ được sắc phong cũng sẽ được đưa đến thị trấn, rồi đến trong thôn. Ước chừng tối hôm nay tiểu thúc sẽ biết."
Thôn Vĩnh Phúc huyện Phượng Khai cũng là quê quán của Cố Vân Đông. Bởi vì bây giờ Cố Vân Đông sinh sống ở phủ thành vì vậy thánh chỉ mới tuyên bố ở phủ thành, nếu không đã về quê cô đọc.
Cố Đại Phượng cũng không hiểu lắm, nghe Cố Vân Đông nói vậy yên tâm hơn nhẹ gật đầu.
Ngay lập tức có chút kỳ khó hiểu: "Vậy tại sao cháu lại quay về thôn Vĩnh Phúc? Không phải vừa trở về không lâu sao?"
"Không phải vì mấy người ông nội muốn đến từng huyện thành để chữa bệnh từ thiện sao? Nơi mà ông ấy đến chính là huyện Phượng Khai." Lúc trước Bạch Hàng và Thiệu Âm cũng đã đến thôn Vĩnh Phúc chỉ có ông nội là chưa từng đến. Hai ngày trước ông ấy còn la hét là phải quay về, chỉ là không có thời gian. Cho nên lần này chữa bệnh từ thiện ông ấy dứt khoát chọn huyện Phượng Khai.
Hơn nữa ngày cưới của Liễu Duy và Nhiếp Song cũng gần đến rồi, bọn họ bị Liễu Duy cưỡng chế yêu cầu làm người nhà của đàng trai đến dự hôn lễ.
Không còn cách nào chỉ có thể trở về huyện Phượng Khai. Đến lúc đó Thiệu Thanh Viễn còn phải lên tận phủ thành đón dâu.
Cố Đại Phượng cũng hiểu, ông nội và cha hắn không dễ dàng tìm được cháu trai mất tích hơn hai mươi năm, đương nhiên muốn hiểu rõ hơn về nơi mà hắn đã sinh sống.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play