Quản sự Ngô nói xong, thì lập tức thu dọn đồ đạc, đồ nào không cần đến thì bỏ đi, đóng gói đơn giản thành hai túi đồ, sau đó gọi xa phu tới, cõng Dương Văn Lễ đi ra khỏi khách điếm. Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông cứ im lặng nhìn, nhìn Ngô quản sự sau khi thanh toán tiền phòng thì đặt người lên xe ngựa, rồi vội vàng ngồi lên rời đi.
Xem ra, vị Ngô quản sự này so với Dương Văn Lễ thì thức thời hơn nhiều.
Mắt thấy xe ngựa càng đi càng xa, vội vàng đi về phía cửa thành, Thiệu Thanh Viễn mới cúi đầu nhìn về phía Cố Vân Đông: "Đi thôi.”
"Ừm."
Hai người đi ra khỏi khách điếm, nhưng không đi về phía nhà mình.
Lúc bọn họ ra ngoài, vốn là muốn đi y quán gần đó nhìn hai người ăn mày bị thương hôm qua.
Tối hôm qua Đồng Thủy Đào trở về nói, tình huống của người ăn mày kia có chút nghiêm trọng, chân bị gãy hết, cũng may đưa đi kịp thời, đã được nối lại rồi, nhưng vẫn cần tĩnh dưỡng một thời gian mới được.
Lúc hai người Cố Vân Đông đến, hai huynh đệ đều ở trong một căn phòng nhỏ ở hậu viện y quán. Hai người đều bị thương, lại không có chỗ ở, nếu trở về ngủ lang bạt ở miếu hoặc qua đêm trong lỗ chó, sợ là bệnh tình sẽ càng thêm nghiêm trọng, chỉ có thể ở chỗ này nghỉ ngơi trước.
Nhìn thấy hai người Cố Vân Đông đến, đệ đệ lập tức đứng dậy, ca ca không thể nhúc nhích, chỉ có thể nằm, nhưng trên mặt lại mang theo hổ thẹn: "Ông chủ Thiệu, Cố chủ nhân, thực xin lỗi, chúng ta đã không làm tốt chuyện”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT