Nha dịch đứng ở phía sau mặt không thay đồi nhìn một hồi, sau đó đưa ngân phiếu cho một sai nha khác ở bên cạnh: “Đưa ngân phiếu này đến Thiệu phủ giao cho Thiệu công tử.”
“Dạ.” người nọ nhanh chóng chạy đi.
Nha dịch nhìn bóng lưng của Dương Văn Lễ cười nhạo một tiếng, xoay người vào trong.
Quản sự tìm một chiếc xe ngựa ở gần đó, đỡ Dương Văn Lễ lên xong, mới chậm rãi chạy về khách điếm bọn hắn.
Đến khi đã lên xe ngựa, Dương Văn Lễ mới thả lỏng.
Nhưng sự đau đớn trên người ngay sau đó đã nhắc nhở ông ta đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên khó coi: “Chờ, chờ đó cho ta, chờ.”
Quản sự lại có chút sợ: “Lão gia, nếu không, chúng ta quay về huyện An Nghi đi. Ta thấy Thiệu gia và Cố gia kia một chút cũng không thèm để chúng ta làm lớn chuyện. Hơn nữa phủ Tuyên Hòa là địa bàn của bọn họ, nha dịch ở phủ nha đều giúp đỡ bọn họ đối phó chúng ta.”
“Câm miệng.” Dương Văn Lễ thở hồng hộc, hàm răng ông ta bị rụng mất hai cái, nói chuyện vô cùng khó khăn, nếu không cẩn thận nghe, sẽ nghe không rõ ông ta đang nói cái gì.
“Ta, ta là tú tài. Nha dịch giúp, giúp đỡ bọn họ thì thế nào? Bọn họ, bọn họ chẳng phải vẫn thả chúng ta ra à?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play