Cố Vân Đông cười lạnh: “Cữu cữu? Mẹ ta không thừa nhận ngươi, ngươi là cữu cữu gì của ta?”
“Ngươi……”
Ánh mắt Thiệu Thanh Viễn lạnh băng, không kiên nhẫn: “Nếu không chịu đi, ta đánh gãy chân của ngươi.”
Dương Văn Lễ theo bản năng lùi về phía sau một bước, sau đó dường như phát hiện mình như vậy hơi mấy uy nghiêm, muốn nói lại, thì Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đã xoay người vào trong viện.
Trước khi của viện đóng lại, cô quay đầu nói với Lữ Thắng: “Đóng cửa, không cần để ý tới bọn họ. Đừng đế cho bọn họ náo loạn trước cửa, nếu bọn họ không đi, ngươi tìm Thiệu Văn Tiết Vinh đến kéo bọn họ đi.”
“Dạ, tiểu thư.” Lữ Thắng gật đầu, ngay sau đó tiến lên một bước, cơ thể cao to lực lưỡng chắn trước mặt Dương Văn Lễ.
Quả thật Dương Văn Lễ còn muốn phản bác, nhưng gã quản sự đã hoàn hồn vội vàng tiến lên giữ chặt ông ta: “Lão gia, chúng ta đi trước đi.”
“Đi cái gì mà đi?” Dương Văn Lễ rút tay áo về: “Ngươi không nghe thấy nha đầu kia nói không cho chúng ta náo loạn ở cửa sao? Nhất định là nó sợ, nó càng sợ, ta càng phải làm ầm ĩ, để ta xem xem, Dương Liễu đến tột cùng có nhận người đại ca này hay không.”
Nếu Cố Vân Đông biết ông ta như vậy, có lẽ cô sẽ phun ra một ngum máu.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play