Dương Văn Lễ lau lau khóe mắt: “Lúc ấy ta mang tro cốt trở về, an táng đàng hoàng. Không nghĩ tới, ta đã sai rồi, tiểu muội còn sống, thật là thật tốt quá, thật tốt quá.”
Ai ngờ ông ta vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Phải không??”
Hai người ở trong tiền sảnh đồng thời ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Sau đó thấy Dương Liễu được hai người Cố Vân Đông và Cố Đại Giang đỡ đi đến.
Lúc này Cố gia không có người nào ở đây, ngay cả mấy đứa nhỏ cũng đã đi ra ngoài chơi, chỉ còn lại mình Cố Đại Giang và Dương Liễu ở nhà.
Thiệu Thanh Viễn đứng lên, Dương Văn Lễ vội vàng chạy vọt tới bên người Dương Liễu, hốc mắt hồng hồng, vừa vui mừng lại vừa bất an mở miệng: “Dương Liễu, Dương Liễu ngươi đã đến rồi, quả nhiên ngày đó ta không nhận sau người, ngươi thật sự còn sống.”
“Ngươi thật sự là đại ca ta?” Dương Liễu nhìn Dương Văn Lễ trước mặt, ánh mắt lại mang theo một tia cổ quái cùng xa cách.
Dương Văn Lễ vẫn chưa phát hiện được vẻ khác thường của bà, chỉ kích động mở miệng: “Phải, ta là đại ca ngươi, ta biết ngươi không nhớ rõ ta. Nhưng ta không lừa ngươi, ngươi là muội muội mà ta yêu thương nhất, cho dù đã gần hai mươi năm, ta cũng sẽ không nhận sai. Nếu, nếu như ngươi không tin, có thể đi hỏi thăm, nhà chúng ta ở huyện An Nghi, những lão nhân gần nhà chúng ta đều biết ngươi.”
Quản sự đứng ở một bên cũng liên tục gật đầu: “Đúng vậy, đại tiểu thư, tuy rằng đã nhiều năm trôi qua, nhưng ngài vẫn giống như năm đó, chẳng hề thay đổi tí nào. Năm đó ngài đi theo lão thái gia, quản sự chúng ta cũng đã từng gặp qua. Mấy năm nay lão gia vẫn luôn rất áy náy rất khó chịu, hối hận năm đó lúc ngài nhảy sông không kịp thời giữ chặt ngài, về sau cũng không hỏi thăm tin tức của ngài nhiều hơn.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play