Cố Vân Đông không biết Đái Trung là người biết ăn nói như vậy, vì vậy lập tức che miệng cười.
Đồng Thủy Đào nói nhỏ bên tai cô: “Tiểu thư, Chu lão gia cũng tức chết rồi.”
“Đáng đời, còn muốn lợi dụng chuyện ngày đó tạo quan hệ với Đái phủ. Nếu thật sự dễ dàng như vậy, Đái tri phủ này cũng không cần làm quan nữa.”
Bên kia Chu Đại Phú và Chu quản sự nghe được liền sợ ngây người, sao, sao còn có thể như vậy?
Tuy, tuy rằng ông ta nhận năm mươi lượng bạc nhưng ông ta còn cho rằng Đái Văn Hoắc kia ra tay hào phóng, hơn nữa hắn còn nói Biển Hán kia lợi hại như vậy, giống như rất khát khao nhân tài, ai mà chẳng vì vật yêu thích nào đó mà vung tiền như rác? Năm mươi lượng bạc thì tính là cái gì.
Ông ta nào biết rằng, Đái Văn Hoắc đưa ra năm mươi lượng kia còn chờ ông ta…… Thối tiền lẻ?
Còn có tờ khế ước kia, rõ ràng hắn nói là vì không muốn để cho người khác lên án chỉ trích nên ông ta mới có thể ký tên, sao lúc này ngược lại lại trở thành chứng cớ hai bên thoả thuận giao bạc chứ?
Đái Trung hừ lạnh một tiếng: “Dù sao cũng chỉ là một giao dịch mua bán bình thường, hy vọng Chu lão gia không cần suy nghĩ nhiều.”
Nói xong, hắn liền xoay người rời đi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play