Nghĩ đến đây, Cố Đại Phương không nhịn được hung hăng vỗ đùi cái đét: “Là ta tính sai rồi.”
Đây không phải tại vì lần đầu tiên bà kiếm được nhiều tiền như vậy, cho nên mới cao hứng quá sao? Trước kia lúc ở huyện Giang Dụ, đều là trượng phu bà đi bán tượng chỗ. Ông ấy thường xuyên cầm một tay nải đầy tượng gỗ đến huyện thành, lúc trở về vẫn cầm nguyên túi đó, tiền cũng chẳng kiếm được bao nhiêu.
Ở huyện Giang Dụ người mua tượng gỗ quá ít, cho nên hôm nay là lần đầu tiên Cố Đại Phượng đi bán hàng, trong lòng bà cũng thấp tha thấp thỏm, nghĩ có thể bán được vài cái là được rồi, không ngờ phủ thành nhiều kẻ có tiền như vậy.
Bà bán được một cái thì giọng nói cũng cao hơn một chút, sau vài lần như vậy, thì bà chẳng thể quan tâm đến điều gì nữa?
Cố Đại Giang lắc đầu, hỏi Ngưu thẩm: “Trong nhà có trà hoa cúc đường phèn không?”
“Có, lão gia.”
“Pha cho tỷ ấy một ly.”
Cố Đại Phượng lấy tay sờ sờ cổ họng mình, cuối cùng cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Biển Hán lo lắng nói: “Ngày mai nàng ở nhà nghỉ ngơi, chăm sóc cái cổ họng của mình cho tốt đi đã.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play