Sau khi hai mẹ con khóc đủ rồi, Cố Đại Phượng mới ôm lấy Biển Nguyên Trí đang nức nở đứng dậy.
Bà thật sự quá gầy yếu, lúc đứng dậy thấy hơi choáng váng, Cố Vân Đông vội vàng duỗi tay ra đỡ lấy bà, nói: “Đi thôi, vào nhà trước rồi nói.”
“Được, vào nhà đã.”
Lúc này mấy người mới bước vào nhà chính ngồi xuống, Cố Vân Kha mở to đôi mắt tròn vo tò mò nhìn hai người Cố đại cô.
Cô bé thấy Biển Nguyên Trí khóc cũng cực kỳ đau lòng, nhìn theo khóc một lúc lâu, bây giờ trong mắt vẫn còn lóng lánh nước.
Cố Vân Thư có chút ấn tượng với dượng và đại cô, bởi vậy ngoan ngoãn gọi người trước.
Cố Vân Khả thấy thế, dưới sự giới thiệu của đại tỷ cũng ngoan ngoãn gọi người theo.
Cố Đại Phượng nhìn mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn, trong lòng được an ủi, liên tục cảm thán vài tiếng.
Biển Nguyên Trí còn đứng trong ngực bà, vừa rồi khóc lớn, bây giờ vẫn chưa hoàn hồn. Hơn nữa vừa mới được đoàn tụ với cha mẹ sau một thời gian dài, Biển Nguyên Tri thầm nghĩ giờ phút này cái gì nó cũng không muốn, chỉ muốn làm một đứa trẻ không cần hiểu chuyện, ăn vạ trong lòng cha mẹ, không buông ra.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT