Quan hệ giữa Cố Đại Phượng và Cố Thu Nguyệt trước đây không tốt lắm, tuổi tác hai người chênh lệch có chút lớn, hơn nữa vì đều đã xuất giá nên hiếm khi có cơ hội gặp mặt.
Mặc kệ trước đây quan hệ hai người như thế nào, Cố Đại Phượng cũng thật sự rất vui mừng khi có thể gặp lại người thân ở đây.
Nhưng Cố Thu Nguyệt hiển nhiên lại không nghĩ như vậy, không biết làm sao, bây giờ nàng ta đã trở thành thiếp của một vị phú hộ họ Chu ở phủ Khánh An, có vẻ rất được sủng ái.
Bà ta nhìn dáng vẻ của Cố Đại Phượng, trong lòng chỉ cảm thấy rất thống khoái chứ không hề cảm thấy chút vui mừng nào khi tha hương gặp được người thân.
Đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dáng nghèo đến cơm cũng không có mà ăn của Cố Đại Phượng, cùng với đôi chân gần như không cứu nổi kia của Biển Hán.
Lúc ấy Cố Thu Nguyệt vốn dĩ chẳng thèm quan tâm, bà ta xoay người đi coi như không quen biết bọn họ.
Nhưng chẳng bao lâu sau lại quay trở lại, dáng vẻ trịnh thượng, dùng ánh mắt bố thí nhìn bọn họ: “Cố Đại Phượng, ngươi có muốn cứu trượng phu mình không? Cầu xin ta đi, nếu ngươi cầu xin ta, ta sẽ tìm đại phu đến xem chân cho hắn, để hắn được dùng thuốc, cho cả nhà các ngươi có cơ hội sống sót.”
Cố Đại Phượng biết việc làm của Cố Thu Nguyệt rất quá đáng, nhưng nhìn hơi thở thoi thóp của trượng phu bà không nói hai lời liền quỳ sụp xuống cầu xin bà ta.
Bà không còn biện pháp nào khác ngoài cầu xin bà ta.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT