Trải qua hai ngày tĩnh dưỡng, Đái Trung đã hoàn toàn khôi phục không có gì đáng ngại.
Đái Nghĩa vừa tới liền tiến đến bên tai Đái Văn Hoắc nhỏ giọng nói vài câu.
Trong nháy mắt, sắc mặt hắn trở nên nghiêm trọng, hắn trực tiếp nói với Thiệu Thanh Viễn: “Ta có chút việc gấp phải đi trước không thể cùng các ngươi trở về huyện Phượng Khai, xin lỗi.”
Thiệu Thanh Viễn tất nhiên cũng sẽ không ngăn cản hắn: “Được, vậy hẹn ngày khác gặp nhau ở phủ thành, sau này sẽ gặp lại.”
“Sau này sẽ gặp lại.” Hắn ôm quyền với Thiệu Thanh Viễn rồi gật đầu với Cố Vân Đông, sau đó nhận ngựa mà Đái Nghĩa dắt tới xoay người nhảy lên, giật mạnh dây cương rồi chạy nhanh như chớp.
Đái Nghĩa và Đái Trung cũng cáo từ với hai người sau đó lập tức chạy theo, không bao lâu bóng lưng ba người ngày càng xa dần, biến mất trước mắt Cố Vân Đông.
Cô và Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn nhau, nhún vai: “Xem ra chúng ta phải tự mình trở về.”
Đối với chuyện khẩn cấp của Đái Văn Hoắc, hai người không hỏi nhiều cũng không tò mò.
Nhưng không cần chờ Đái Nghĩa nữa nên tốc độ của hai người vẫn nhanh hơn rất nhiều.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play