Một người trong bọn họ thấy Tần Thụ ăn mặc rách nát nhịn không được liền trách mắng: “Cẩn thận một chút, lỡ đụng phải ngươi bồi thường nổi sao?”
Giọng nói vừa dứt Thiệu Thanh Viễn bất ngờ ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang nói chuyện kia, sau đó ánh mắt híp lại.
Đái Văn Hoắc bên cạnh muốn phản bác, cũng bị hắn một tay ấn xuống.
Mấy người kia cũng chỉ nói một câu như vậy sau đó liền rời đi.
Tần Thụ cũng vội vàng ra khỏi cửa phòng rồi đi ra sân sau dắt xe trâu.
Cửa phòng riêng vừa được đóng lại, Đái Văn Hoắc mới kỳ quái nhìn thần sắc ngưng trọng của Thiệu Thanh Viễn: “Ngươi ngăn cản ta làm gì?”
Cố Vân Đông cùng lúc mở miệng: “Huynh biết người đàn ông kia sao?”
Thật ra Thiệu Thanh Viễn có chút không chắc chắn: “Nghe giọng nói có chút quen tai, đôi mắt cũng rất giống nhau.”
Dừng một chút, hắn quay đầu nói với Cố Vân Đông: “Muội còn nhớ lúc trước trên đường chúng ta đi theo tiêu cục vận chuyển bốn vò rượu của Đào gia đến phủ Khánh An đụng phải một đám cướp không?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play