Trong đầu Vân Thư chợt hiện lên một ý niệm cực kỳ vớ vẩn trong đầu: "Tỷ phu, không phải sau khi hồi kinh huynh tính từ quan không làm nữa, đúng không?”
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông liếc nhau một cái: "Quả thật có tính toán này.”
Ngay từ đầu, Thiệu Thanh Viễn cũng không muốn vào triều làm quan. Lúc ấy một đường làm đến tam phẩm, hoàn toàn bị tình thế bức bách, không thể không đi lên.
Hiện giờ Lỗ vương không còn nữa, Bạch Chi Ngôn cũng bị bắt, huyện Tĩnh Bình đã xây dựng xong, hắn cũng nên sống cuộc sống tự do tự tại.
Có đôi khi dũng cảm rút lui không hẳn là chuyện xấu, bọn họ lập công càng nhiều, leo càng cao, chỉ có thể trở thành cái gai trong mắt càng ngày càng nhiều người.
Huống chi, chức quan càng lớn, trách nhiệm càng lớn. Đừng nói đến lúc đó trở thành quan kinh thành, cho dù mấy năm nay làm quan huyện ở đây, hắn cũng bận rộn ít có thời gian làm bạn với thê tử cùng hài tử. Càng đừng nói là trở về thăm tổ phụ già nua, nâng cao y thuật của bản thân, dạy dỗ đệ tử có thiên phú.
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông hiện tại, cho dù không có chức quan trong người, cũng vẫn là quận chúa cùng quận mã gia, vẫn có chỗ dựa vững chắc, còn là truyền nhân của thần y thế gia, đi đến nơi nào cũng không lo.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân, tương lai Cố Đại Giang cùng Cố Vân Thư muốn đi tới vị trí cao. Nếu phía trước có bọn họ ngăn cản, con đường của bọn hắn sẽ trở nên đặc biệt gian nan, thậm chí có thể sẽ trì trệ không tiến.
Dù sao Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đều không thích làm quan, đã như vậy, không bằng lui xuống, sống cuộc sống thoải mái của mình.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play