Tiết Oánh hiển nhiên không dễ lừa, nàng ta 'chậc' một tiếng: "Ngươi còn muốn gạt ta? Cái gì mà hơn một tháng không đến trấn, chỉ sợ hắn vừa mới đi thôi.”
Du Tử Tĩnh dừng tay lại, Tiết Oánh cười nhạo: "Ngươi đừng coi ta là kẻ ngốc, viện này của ngươi, ngoại trừ ta và Bàng Lãng sẽ đến, còn có ai có thể tiến vào. Chén đĩa này là Bàng Lãng ném vỡ đi, ngươi cùng hắn cãi nhau, cho nên tâm tình không tốt?”
Du Tử Tĩnh không nói lời nào, cầm mảnh sứ vỡ muốn đứng dậy ném ra ngoài.
Chỉ là bị Tiết Oánh kéo cổ tay lại, Tiết Oánh lại nở nụ cười: "Tử Tĩnh, ngươi đừng lạnh lùng như vậy. Ta cũng không cần nhiều, mười lượng bạc mà thôi. Bây giờ ở trấn nhỏ này, không đúng, là trên đời này, cũng chỉ có ta biết ngươi là ai? Chúng ta trước kia chính là bạn tốt, hiện tại càng nên thường xuyên lui tới mới đúng. Nghe này, không phải mang cho ngươi một giỏ rau sao? Mặc dù là do nhà mình trồng, nhưng ngươi cũng biết, nhà ta tương đối khó khăn, đây đã là thứ tốt nhất có thể lấy ra.”
Tiết Oánh quả thật khó khăn, Tiết gia bọn họ lúc trước ở huyện Phùng cũng coi như là người có điều kiện không tệ, bằng không cũng không có khả năng làm khuê mật với tiểu thư Tống gia.
Chỉ tiếc, trên đường chạy nạn Tiết gia tổn thất thảm trọng. Tống gia ngoại trừ Tống Thụy Thư mất tích, những người khác đều đầy đủ.
Nhưng Tiết gia ngoại trừ Tiết Oánh cùng mẹ nàng ta, cùng với nhị thúc nhị thẩm không quá thân thiết ra, những người khác đều không sống sót. Mà nhị thúc nhị thẩm lại lấy lý do nàng ta là nữ tử, nên đã chiếm đoạt tài sản còn lại của Tiết gia.
Tiết Oánh cùng mẹ bị đuổi ra ngoài, cuộc sống khó khăn, sống không nổi chỉ có thể gả đến Viên gia trên trấn.
Viên gia tất nhiên không giàu có, cả nhà chen chúc trong một viện nhỏ, đừng nói cuộc sống của tiểu thư trước kia, cho dù là muốn lười ngủ thêm một lát cũng trở thành xa xỉ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT