Sao Lê thị không biết việc này, chỉ là nàng không thể làm chuyện lấy oán báo ơn được.
“Mẹ, mặc dù thời gian con ở đây không lâu, nhưng Vân Đông đối xử với con và Như Ý rất tốt. Có đồ ăn ngon hay thứ gì tốt, chắc chắn sẽ không thiếu một phần của Như Ý. Hôm qua nàng đi mua mấy bộ quần áo tiểu hài tử, cho Khiếu Khiếu hai bộ, đồng thời cũng cho Như Ý hai bộ. Hai người không biết, mấy ngày nay Như Ý vui vẻ thế nào đâu, trước giờ con chưa từng thấy con bé thoải mái như thế.”
Lê phụ Lê mẫu nghe được không khỏi chua xót, nhìn Cố Như Ý mặc quần áo mới đang ở chơi xếp hình ở một bên, bọn họ xoay đầu che miệng lặng lẽ khóc.
Lê thị nắm lấy tay Lê mẫu: “Mẹ, con thật sự không thể giúp Cố Phát Nhi hại Vân Đông và tiểu thúc được. Nếu con làm thế, vậy con và Cố Phát Nhi có khác gì nhau đâu chứ?”
Lê mẫu khóc không thành tiếng: “Nhưng con cũng phải nghĩ cho bản thân. Hơn nữa, hơn nữa chúng ta cũng không xem như là hại nha đầu đại phòng kia, chỉ là hỏi thăm xem phu quân nàng là ai thôi mà. Dao Nhi, nếu con không muốn đi, vậy để nương đi.”
“Không được.” Lê thị cũng không muốn để mẹ mình làm kẻ ác.
Nàng ngẫm nghĩ, nói: “Thật ra con có một cách.”
“Cách gì, con nói đi.” Lê mẫu hấp tấp hỏi.
“Chúng ta cũng không cần phải tìm hiểu. Trở về nếu cha mẹ thấy Cố Phát Nhi, cứ nói với nhà cũ Cố gia là nam nhân mà Vân Đông gả cho là người có quyền thế. Hắn là quan tam phẩm trong kinh thành, còn lợi hại hơn cả Tri phủ đại nhân chúng ta. Như vậy nhà cũ Cố gia sẽ sợ hãi, không dám đến nha môn cáo trạng nữa.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play