Chí ít vị Ngụy ma ma còn ăn nói rành mạch đánh lạc hướng kẻ gây rối.
Cái gì mà có thù oán với Lưu thị, cố tình đổ tội?? Đây không phải chuyện nhục mạ Mục A Thu hay sao?
Cố Vân Đông cười khẩy nhìn Nguỵ ma ma: “Ngươi không cần nói những lời này đánh lừa kẻ khác, ta chưa đến nỗi mắt mù tâm lạc. Rốt cuộc chuyện như thế nào lòng ta đều rõ. Chẳng qua là câu ngươi nói có phần đúng…”
Cô hỏi Châu Dân: “Ngươi có chứng cứ chứng minh Lưu thị sai ngươi làm việc này không?” Lưu thị là thê tử của Đoàn Khiêm, nếu không có chứng cứ vậy cho dù cô biết nàng ta không thoát khỏi liên quan trong việc này thì cũng không thể xử lý nàng ta.
Châu Dân ngây người, hắn…không có.
Loại chuyện này làm gì có chứng cứ? Lúc này Châu Dân hận không thể tự tát mình hai cái.
May sao ngày thường hắn thấy bản thân cũng nhanh trí, làm ăn bao nhiêu năm nay cũng coi là người cẩn thận. Ai ngờ lại rơi vào chuyện tầm thường như vậy, thật sự đã bị dục vọng ích kỷ làm mờ mắt.
Châu Dân hối hận mãi, Cố Vân Đông thấy thế có hơi tiếc nuối.
Nói với Thiệu Song: “Lôi hắn đi, giải quyết xong chuyện ở đây trở về huyện nha rồi nói tiếp.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT