Cố Vân Đông biết hắn đã thi đậu cử nhân, thật ra đầu óc Tề Đình vẫn rất hữu dụng.
Lần đầu tiên cha cô, Cố Đại Giang tiến vào Thiên Hải thư viện, Tề Đình cũng chỉ mới mười một tuổi, khi ấy hắn đã là tú tài rồi.
Tề gia là dòng dõi thư hương, đệ tử đông đảo, trong chuyện học hành, Tề Đình cũng được xem như là người xuất sắc.
Ở triều Đại Tấn hiếm có tú tài nào 11 tuổi đã có danh hào, như thế đã đủ để xưng một câu thiên tư thông tuệ, tuổi trẻ tài cao tài.
Sau đó Tề Đình đọc sách khổ luyện mấy năm, cho đến năm ngoái mới tham gia thi hương. Tuy rằng xếp hạng không cao như trước nhưng cũng đã trúng cử.
Có điều Cố Vân Đông cảm thấy, ở phương diện học thức Tề Đình không có vấn đề gì, chỉ là hơi thiếu hiểu biết một chút mà thôi. Hắn hầu như đều ở trong thư viện không mấy khi ra ngoài ra ngoài rèn luyện, nhưng điều Đương kim thiên tử muốn lại là người có kiến thức thực tiễn, ngài ấy không thích những người văn vẻ có đỏ mà không có thơm.
Bởi vậy Cố Đại Giang người có trải nghiệm phong phú, làm đến nơi đến chốn, có sự hiểu biết sâu rộng về đời sống dân gian, những lời văn ông viết giản dị nhưng vẫn nêu được ý chính, gãi đúng chỗ ngứa khiến hoàng đế có ấn tượng sâu sắc.
Cố Vân Đông nghĩ hiệu trưởng Tề không phản đối việc Tề Đình chạy đến biên cảnh, còn để hắn ở bên cạnh bọn họ học tập có lẽ cũng là vì muốn hắn rèn luyện ý trí.
Cố Vân Đông nhẹ nhàng gõ ngón tay lên trên mặt bàn, cô lại nhìn nam tử trung niên kia, hỏi: “Vậy ngươi định xử lý người này như thế nào?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT