"Ta cũng không muốn." Thiệu Thanh Viễn mặt không cảm xúc trả lời: "Chẳng qua là ban nãy bắt mạch cho Thẩm tiên sinh, phát hiện tiên sinh uống rượu quá độ, ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự linh hoạt của tay chân. Nếu không kiêng rượu, không điều trị, tương lai sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới não, hậu quả thật khó mà tưởng tượng."
Thẩm phu nhân vừa nghe, vội vã tiến lên hỏi: "Thiệu đại nhân, lão gia nhà ta thật sự nghiêm trọng như vậy sao?"
Thiệu Thanh Viễn chưa kịp đáp, Thẩm Nguyên liền khua tay: "Sao có thể? Bà đừng nghe hắn nói bậy. Ta cũng từng coi thái y khác, mọi người đều nói ta không sao. Bây giờ ta uống rượu rất ít, thi thoảng uống vài chén cũng không vấn đề gì."
Nói xong lườm Thiệu Thanh Viễn: "Còn ngươi, đừng có dọa người khác như vậy. Chẳng lẽ ta không biết cơ thể mình sao? Nể tình ngươi là người có địa vị, sao cứ nhìn thấy người là bắt mạch vậy, lại còn chẳng nói chẳng rằng đi sắc thuốc cho người ta chứ?"
Thiệu Thanh Viễn tặc lưỡi: "Ta cũng chẳng muốn, chẳng qua ngài đã là phu tử tương lai của Vân Thư đương nhiên ta phải quan tâm thể trạng của ngài. Nếu vài năm nữa ngài xảy ra chuyện vậy chẳng phải hại Vân Thư buồn chết hay sao? Ta cũng không hẳn là vì ngài, mà là vì Vân Thư."
Thẩm Nguyên: "..." Đây là lời đại phu nên nói sao?
Có phải hắn không hiểu thế nào là tế nhị xoa dịu bệnh nhân hay không?
Ông ấy tức giận đến gần như dựng cả râu lên, nhưng Thẩm phu nhân đứng bên cạnh lại kiên định: "Thiệu đại nhân nói đúng. Nếu ông đã thật lòng thu nhận Vân Thư làm đệ tử vậy chẳng lẽ ông chỉ muốn dạy vài năm rồi thả sao?"
Thẩm Nguyên cảm thấy phu nhân của mình bị ảnh hưởng rồi, nói năng đau lòng quá.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT