Cố Vân Đông thấy cha ra khỏi nhà chính, nhưng vẫn không chịu buông Trì Trì ra, chỉ có thể bất đắc dĩ đưa người đến viện tử ông ấy ở.
Cố Đại Giang yêu thích Trì Trì không thể buông tay, hơn nữa nhìn bộ dáng ngoan ngoãn khéo léo của thằng nhóc, lòng đã mềm nhũn.
"Đứa nhỏ này rất giống con khi còn bé, đều rất ngoan, cũng chính vì cuộc sống hiện giờ đã tốt rồi nên Trì Trì mới được nuôi dưỡng trắng trẻo mập mạp, con khi còn bé quá gầy.”
Cũng không biết có phải nghe hiểu hay không, Trì Trì nâng cánh tay như ngó sen vươn về phía ông. Cố Đại Giang cười ha ha, ngẩng đầu nói với Cố Vân Đông: "Đứa nhỏ này rất thông minh, tương lai khẳng định có tiền đồ.”
Cố Vân Đông giật giật khóe miệng, nó không chỉ thông minh, còn đặc biệt giảo hoạt.
"Đúng rồi, tại sao ta không thấy thông gia?" Mắt thấy đã đứng trong gian phòng Dương Liễu, Cố Đại Giang đột nhiên mở miệng: "Bọn họ còn chưa tới kinh thành sao?"
“Cha mẹ con đã tới rồi." Thiệu Thanh Viễn nói: "Chẳng qua bọn họ hiện tại đang ở Hầu phủ, ngoại tổ mẫu cùng mẫu thân con cách biệt nhiều năm, thật vất vả mới đoàn tụ, nhất thời không muốn tách ra. Mẹ con cũng muốn nhân cơ hội này ở bên bà ngoại tận hiếu tận tâm, cha con vừa vặn có thể giúp ngoại tổ mẫu điều trị thân thể. Nhưng ngoại tổ mẫu nói, chờ mọi người tới đây, đến lúc đó cùng đi Hầu phủ làm khách, hai nhà ăn một bữa cơm đoàn viên.”
“Đây là chuyện đương nhiên, ta bên này còn có thư mà nhị phu nhân và Tam tiểu thư nhờ ta chuyển đến Hầu phủ, ta nói với ngoại tổ mẫu con một tiếng, cũng miễn cho các nàng lo lắng. Vậy thì không bằng... Ngày mai.”
Thiệu Thanh Viễn cười lắc đầu: "Không vội, chờ Vân Thư thi xong hẵng đi, còn có ba ngày, chúng ta không quấy rầy đệ ấy nữa.” 

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play