Thiệu Thanh Viễn phái người hộ tống bọn họ đến nơi, Cố Vân Thư thì tự mình tiễn người ra cửa thành.
Trải qua khoảng thời gian ở chung này, quan hệ giữa thằng bé và Thái Việt đã rất thân thiết.
Thái gia thật đúng là tre xấu mọc măng tốt, hiếm hoi lắm mới có một đứa trẻ có lương tri.
"Vân Thư, ngươi trở về đi, bây giờ bọn ta phải đi rồi." Thái Việt ngồi trên xe ngựa, phất tay với Cố Vân Thư đang đứng ở cửa thành.
Cố Vân Thư đứng dưới cửa sổ xe ngựa, hắn nhìn cửa thành người đến người đi, dặn dò: "Sau khi ngươi quay về nhà ngoại, nhất định phải viết thư cho ta đấy. Cần thứ gì, phải nói cho ta biết, được chứ? Chúng ta là bằng hữu, không thể xa lạ như thế. Còn nữa, nếu ngươi bị ai đó ức hiếp thì cũng đừng nén giận, ngươi phải bảo vệ chính mình. Có thể phản kích thì phản kích, không thể phản kích được thì mách bà ngoại của ngươi, không được nữa thì viết thư cho ta, ta chính là tú tài, rất có bản lĩnh, ta có thể giúp ngươi hả giận."
Thái Việt nghiêm túc gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò lộ ra một nụ cười: "Ta biết rồi, ta sẽ vĩnh viễn nhớ đến ngươi."
"Ngươi không cần phải nghiêm túc như thế, Nhạc thành cách kinh thành không xa, sau này ta vẫn có thể gặp ngươi được, ngươi cũng có thể tìm ta đấy."
Thái Việt mím môi, nắm lấy tay của Cố Vân Thư: "Được, vậy ngươi. . . Bảo trọng."
Đúng vậy, bọn họ là bằng hữu, hắn còn có bằng hữu đặt hắn ở trong lòng, một mực quan tâm hắn.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT