Thiệu Thanh Viễn nhíu mày: “Dịch Tử Lam, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Điều này còn chưa rõ ràng sao? Để Trữ lão nhận Vân Thư làm đồ đệ.” Dịch Tử Lam đè thấp âm thanh, gần như đang dùng âm khí để nói chuyện: “Địa vị của Trữ lão ở Quốc Tử Giám là gì, không cần ta nói cho các ngươi biết chứ? Chỉ cần ông ấy nhận Vân Thư, thì tương lai của Vân Thư cũng không cần lo lắng. Với sự thông minh của Vân Thư, ba năm sau hắn nhất định sẽ là cử nhân, lại thêm một năm nữa sẽ thành Trạng Nguyên rồi.”
Cố Vân Đông xoa thái dương, cô nghe qua Thẩm Nguyên, tất nhiên cũng nghe qua Trữ tiến sĩ.
Không giống như Thẩm Nguyên cả đời chưa từng nhận một người đồ đệ nào, Trữ tiến sĩ có tám đồ đệ. Tuy rằng lý lịch của ông ta so ra kém Thẩm Nguyên, nhưng trong tám đệ tử này, một người thi đậu tú tài, một người thi đậu Bảng Nhãn*, dư lại toàn bộ đều là tiến sĩ, hơn nữa tất cả đều là nhị giáp trong vòng tiến sĩ, hiện giờ ở các lĩnh vực đều có thể một mình đảm đương một phía.
(*Trong kỳ thi Đình: người đỗ cao nhất là Trạng Nguyên, người thứ 2 là Bảng Nhãn, người thứ ba là Thám Hoa)
Ông ta và Thẩm Nguyên có một chút giống nhau, cũng từng bị lưu đày. Trước khi bị buộc tội, ông ta đã trực tiếp chủ động đoạn tuyệt quan hệ với tám đệ tử.
Đủ tàn nhẫn, cũng đủ quyết đoán.
Thành thật mà nói, Cố Vân Đông còn rất thưởng thức cách làm này, dù sao nếu đổi lại là cô, cô cũng tình nguyện đoạn tuyệt quan hệ, không liên lụy đến người bên cạnh mình.
Nhưng mà điều khiến Cố Vân Đông cảm thấy kinh ngạc là, tám đệ tử kia cũng thật sự đoạn tuyệt, trong sáu năm Trữ lão lưu đày, chưa từng ra tay tương trợ, chuyên tâm phát triển sự nghiệp của mình.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play