Nhị phu nhân nghe xong gật đầu: “Như vậy càng tốt, dù sao trong thư cũng không thể nói rõ.”
“Cháu nghe Thiệu Song ca ca nói, mọi người muốn đi phủ Tuyên Hòa, thôn Vĩnh Phúc đúng không? Vậy mọi người đi là đúng rồi, thôn chúng cháu bây giờ rất đẹp, có một con đường lớn vào trong thôn, mọi người có thể ngồi xe ngựa đến thẳng nhà chúng cháu, không cần phải xuống xe đi bộ. Dân cư cũng đông đúc, vô cùng náo nhiệt, trong thôn đều là nhà mới, còn có không ít người từ bên ngoài đến sống ở đó. Đặc biệt là rừng mía cũng trở thành một cảnh đẹp trong thôn.”
Bởi vì xưởng của Cố Vân Đông cần số lượng mía lớn để sản xuất đường, nên từ mấy năm trước nhu cầu thu mua mía đã vô cùng cao, khi ấy bất kể là mía ở thôn Vĩnh Phúc hay là ở những thôn lân cận, tất cả đều bị cô mua sạch.
Cho nên mấy năm kế tiếp, trong thôn nhà nào cũng trồng mía, phàm là mía có chất lượng tốt thì đều được xưởng Cố gia thu mua.
Mấy năm nay, hầu hết người dân trong thôn đều đến làm việc ở xưởng Cố gia, hơn một nửa còn trồng vài mẫu mía. Có thể nói là xưởng Cố gia đã nuôi sống toàn bộ thôn Vĩnh Phúc, thậm chí ngay cả cuộc sống của mấy thôn xung quanh cũng ngày càng phát triển.
Bây giờ nhìn lại, toàn bộ thôn Vĩnh Phúc đã toàn là nhà mới, nháy mắt đã trở thành thôn giàu có hạnh phúc nhất huyện Phượng Khai.
Vân Thư miêu tả rất sống động, cộng thêm Nguyên Trí ở bên cạnh thỉnh thoảng lại bổ sung thêm một hai câu khiến Nhị Phu nhân càng nghe càng hưng phấn.
Bà thật sự muốn xem thôn làng được Vân Đông một tay thay đổi, rốt cuộc trông như thế nào.
Một lớn hai nhỏ trò chuyện đến quên cả thời gian. Thiệu Lan Thuần đợi một hồi lâu thấy vẫn chưa xuất phát, cảm thấy hơi kỳ lạ bèn chạy sang bên này, lúc ấy mọi người mới phát hiện trời không còn sớm nữa.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT