“Đúng vậy.” Cố Vân Đông gật đầu: “Khéo làm sao, lúc ấy Bạch thần y đang hái thuốc ở chỗ đó. Vận khí của mẹ chồng ta cũng tốt, lúc nhảy xuống bà may mắn được những nhành thông rậm rạp phía dưới cản lại, làm giảm bớt sức nặng, cuối cùng rớt xuống đống bùn đất ẩm ướt, nên mới có thể giữ lại tính mạng.”
“Chẳng qua, mặc dù mẹ chồng ta đã được Bạch thần y cứu, nhưng dù sao các nàng cũng rơi từ trên cao xuống, trên người còn có căn bệnh không rõ nguồn gốc, tuy đã bảo toàn được tính mạng nhưng vẫn chưa thể tỉnh lại. Bạch thần y cũng không biết nhà mẹ chồng ta ở đâu nên đành phải đưa người về nhà chữa trị trước. Một lần trị bệnh này, kéo dài đến hơn nửa năm.”
“Lúc ấy Hầu phủ phái người đến sau núi tìm kiếm, nhưng chỉ tìm thấy khăn và trâm cài tóc từ trên người mẹ chồng ta rơi xuống. Ngoại trừ cái này, bọn họ còn thấy dấu vết của chó sói ở gần đó, trên mặt đất còn có máu và xương cốt rải rác. Hầu phủ cho rằng mẹ chồng ta đã gặp phải chuyện bất trắc, đau khổ cầm đồ đạc bên người mẹ chồng ta về, sau đó, tuyên bố với bên ngoài bà bị bệnh nên đã qua đời.”
Trưởng công chúa gật đầu: “Tình huống lúc đó quả thật khiến cho người ta hiểu lầm Thiệu Âm đã không còn. Hầu phủ tuyên bố như vậy, cùng vì muốn cho nàng được ra đi đường hoàng.” Nếu để người ta biết bà bị chó sói ăn đến hài cốt cũng không còn, việc này quả thật là kích thích quá lớn.
Cố Vân Đông tán đồng: “Không phải vậy sao? Bởi vì chuyện này mà bà ngoại đã khóc rồi ngất đi mấy lần.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, qua nửa năm, bệnh tình của mẹ chồng ta mới dẫn ổn định, có thể tỉnh táo một thời gian dài. Bạch thần y đưa bà trở thành kinh thành, thì mới biết khắp Kinh Thành đều loan tin bà đã chết. Mẹ chồng ta trở lại Hầu phủ, cuối cùng cũng coi như mọi người đều vui mừng. Vốn dĩ Hầu phủ muốn công bố ra bên ngoài bà vẫn còn sống, nhưng Bạch thần y lại nói bệnh tình của bà vẫn chưa khỏi hẳn, còn phải tiếp tục trị liệu. Nhưng Bạch thần y bởi vì thân phận đặc thù, nên không muốn công khai thông tin của bản thân, cho nên ông hy vọng sau khi bà đã hoàn toàn bình phục rồi hẵng công bố, tránh cho gây thêm rắc rối không cần thiết.”
Mọi người đều nhớ lại hai mươi năm trước, lúc ấy tiên hoàng vẫn còn tại thế, bởi vì sủng ái Tam hoàng tử, dẫn tới Tam hoàng tử có chút trắng trợn không kiêng dè. Tam hoàng tử đã từng tuyên bố, sẽ tìm thần y bắt ông dốc sức là việc cho mình.
Cho nên bây giờ nhắc tới chuyện Bạch thần y không muốn công khai, mọi rất nhanh đã đoán ra nguyên nhân.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT