Xe ngựa đột ngột dừng lại, Cố Vân Đông vén màn xe lên hỏi: “Làm sao vậy?”
“Phía trước có người nằm trong bụi cỏ.” Thiệu Văn tinh mắt,
hơn nữa ngồi cao nhìn được xa, bước chân hắn thoáng khựng lại một chút, nhíu mày nói: “Nhìn hơi quen mắt.”
Thiệu Thanh Viễn nhảy xuống khỏi xe ngựa, đi cùng Thiệu Văn đến trước bụi cỏ.
Sau khi thấy rõ mặt người kia, biểu tình Thiệu Thanh Viễn đột nhiên thay đổi, vội vàng ngồi xổm xuống, bắt mạch cho hắn. Một lát sau mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn Thiệu Văn nói: “Đỡ người lên xe ngựa trước đi đã.”
“Vâng.”
Bọn họ khiêng người lên xe, Cố Vân Đông không biết người này, không khỏi nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn.
Sắc mặt hắn hơi ngưng trọng, vừa lấy bao châm cứu của mình ra vừa nói: “Là hộ vệ bên người đại cữu cữu.”
Cố Vân Đông trừng to mắt: “Sao hắn lại ở đây?” Dừng một chút, cô đột nhiên phản ứng lại: “Chẳng lẽ hắn cũng đi theo Sở Bảo Nghiên, sau đó bị phát hiện ư? Có nguy hiểm đến tính mạng không?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play