Hàn thị thở hắt ra một hơi, kéo bàn tay nhỏ của nữ nhi, nói: “Phu quân dân phụ là đại phu, tuy chỉ là du y, nhưng y thuật của hắn cũng tạm được, cuộc sống trong nhà cũng khá ổn. Có điều năm ngoái lúc lên núi hái thuốc trị chân cho nhi tử chúng ta, hắn không cẩn thận ngã xuống vách núi, đã….. qua đời rồi.”
Mặc dù lúc nói chuyện nàng không khóc giống như A Kỳ, nhưng tâm trạng cũng có chút giảm sút.
“Nhưng lúc phu quân còn sống, nữ nhi ta thường xuyên đi theo xem hắn làm việc, có vài thứ tuy hắn không chỉ dạy, nhưng chỉ cần con bé nhìn hai lần là có thể nhớ kỹ, phu quân ta nói A Kỳ có thiên phú ở phương diện này. Vốn dĩ hắn cũng muốn đợi A Kỳ lớn một chút sẽ truyền dạy bản lĩnh cho nó, nhưng ai ngờ, chúng ta không thể chờ được đến ngày đó.”
“Ban đầu dân phụ còn nghĩ là sẽ cứ như vậy, không nhờ lại nghe ngóng được tin tức đại nhân muốn thu nhận đệ tử, lại còn không giới hạn nam nữ. Ta nghĩ nếu nữ nhi để lỡ cơ hội như vậy sẽ rất đáng tiếc, cho nên, dân phụ muốn dẫn con bé đến dây thử xem.”
Thiệu Thanh Viễn yên lặng lắng nghe, một lúc lâu sau hắn dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn hai cái.
Hắn cười cười, ánh mắt sắc bén liếc nhìn nàng: “Chân của đệ đệ con bé bị làm sao vậy? Ta muốn nghe lời nói thật.”
Trong lòng Hàn thị rơi lộp bộp một cái, nụ cười miễn cưỡng trên mặt không thể uy trì nổi nữa.
Lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi, một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng.
A Kỳ ngẩng đầu nhìn nàng, mở miệng nói: “Chân của đệ đệ tiểu nữ không cử động được, cha nói lúc hắn sinh ra xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cha vẫn luôn châm cứu, muốn chữa khỏi bệnh cho hắn, nhưng chưa kịp chữa khỏi bệnh cho đệ đệ, cha đã……”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play