Đám người lại bắt đầu cãi cọ ầm ĩ, Thiệu Võ có chút mất kiên nhẫn, bọn họ coi nơi này là nơi nào? Thật sự nghĩ hắn không biết tức giận, đúng không?
Hắn vừa định đuổi người đi, Thiệu Thanh Viễn trong sân nghe được động tĩnh đã đi ra.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Người bên ngoài nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn, ánh mắt lập tức sáng lên.
Nhưng ngay sau đó nghĩ đến tính tình lãnh đạm của hắn, lại nhất thời không dám lên tiếng, chỉ có thể tha thiết nhìn hắn.
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, Thiệu Võ vội vàng kể lại chuyện vừa mới phát sinh.
Ông Dư có chút áy náy cúi đầu: “Đều là lỗi của ta, ngày hôm qua ta không nên nói câu đó.”
Kỳ thật, lúc ấy ông nhìn thấy có không ít hàng xóm láng giềng nhìn bên này, còn có người chỉ trỏ hai huynh muội Cao gia ăn mặc bình thường lại có chút nhát gan và nhu nhược, vì vậy ông Dư mới nói hắn là đồ đệ của chủ nhân để chứng minh thân phận của hắn.
Thiệu Thanh Viễn xua tay: “Không có việc gì.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT