"Không thành vấn đề!" Không ngờ Dạ Vô Hoan lại đồng ý mà không có chút do dự, còn yêu cầu này thì bây giờ hắn vẫn chưa nghĩ ra.
"Cảm ơn!" Tiêu Ngọc Ca đặt tách trà xuống, đứng dậy: "Trà rất ngon, ngươi cũng rất tốt, đêm đã khuya, không làm phiền các chủ nữa! Tạm biệt!" Nói xong, cô xoay người rời đi.
"Đợi đã..." Dạ Vô Hoan thấy cô sắp đi, trong lúc cấp bách đã gọi cô lại.
"Còn chuyện gì nữa không?" Tiêu Ngọc Ca quay lại.
"Vết thương của ngươi đỡ hơn chưa?" Vừa nói ra, ngay cả Dạ Vô Hoan cũng thấy khó tin, tại sao hắn lại quan tâm cô như vậy?
"Đã đỡ nhiều rồi." Tiêu Ngọc Ca vẫy vẫy tay, tiện miệng hỏi: "Còn ngươi? Mọi thứ vẫn ổn chứ?" Nói ra cô cảm thấy có chút ngượng ngùng, sờ lên trán: "Ý ta là, ngươi có đến Xuân Hương Lâu không..." Nói tiếp sẽ có phần không phù hợp cho trẻ nhỏ.
Dạ Vô Hoan khẽ ho hai tiếng, nghiêm mặt nói: "Y thuật của ngươi rất tốt, không cần phải nghi ngờ! Tuy ta là một ma đầu, nhưng không có nghĩa là ta buông thả. Nếu không có tình cảm, thì việc đấy khác gì thú vật? Nếu người bên gối không phải là người ta yêu thương, thì ta thà sống một đời thanh tịnh, nếu có may mắn gặp được, ta sẽ dốc hết đời mình, bảo vệ nàng chu toàn! Chỉ tốt với nàng thôi!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT