“Làm sao mà để ý được chứ.” Tiêu Ngọc Ca vừa nghe xong, liền nhanh chóng cầm lấy: “Bất kể là ai, ta luôn coi Dạ đại ca là bạn. Muội đã nói rồi, muội không quan tâm người khác nói gì về huynh, nhìn huynh thế nào, huynh vẫn luôn là bạn của ta, mãi mãi là đại ca của Tiêu Ngọc Ca.”
“Tiểu cô nương à...” Lời của cô làm lòng Dạ Vô Hoan dậy sóng. Bao năm nay, hắn luôn nghĩ rằng trên thế gian này, quan hệ giữa người với người chỉ là sự lợi dụng lẫn nhau, hoàn toàn không có tình cảm chân thật. Cho đến khi Tiêu Ngọc Ca xuất hiện, dường như dần dần lột bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng của mình, có vẻ như chỉ khi đối diện với cô, Dạ Vô Hoan mới hoàn toàn thả lỏng và trở lại là chính mình.
“Cảm ơn Dạ đại ca!” Tiêu Ngọc Ca mỉm cười lắc lắc chiếc lệnh bài trong tay, bước tới một bước, vui vẻ ôm lấy hắn. Mặc dù ban đầu cô tiếp cận hắn có mục đích, nhưng mỗi lần tiếp xúc đều khiến cô thay đổi cách nhìn ban đầu về hắn: “Dạ đại ca, ta đi đây!”
“Để ta tiễn muội!”
“Không cần đâu, ta tự về được rồi!” Tiêu Ngọc Ca nói xong, liền nhảy vọt, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Dạ Vô Hoan nhìn về hướng cô rời đi, trên khuôn mặt bất giác hiện lên nụ cười thoải mái từ lâu chưa thấy.
“Các chủ.” Minh Dạ vừa lĩnh phạt xong, tiến lại gần.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT