Cửa sổ ở trong đại viện đa số đều thống nhất, kích cỡ cũng ngang nhau. Từ Hải Châu đem kính đã vỡ trong phòng ngủ lấy xuống, lại đem miếng kính của nhà lão Mã gắn lên. Toàn bộ quá trình đều được anh làm nhẹ nhàng, nước chảy mây trôi. Không chút nào lúng túng.
Kiều Lộ thầm nghĩ, có phải tất cả nam nhân cũng đều am hiểu mấy việc này hay không?
Hai mươi phút sau, cửa kính mới được ra lò. Từ Hải Châu đi đến bên cạnh giếng nước, múc nước chà rửa tấm kính không còn một hạt bụi. Nếu lão Mã có ở đây, ông ta cũng không thể nhận ra đây là tấm kính cũ lắm bụi bẩn của nhà mình.
Sau khi lau chùi xong, Từ Hải Châu vừa lòng mà đứng thưởng thức một lát. Khi anh quay đầu lại, thì bắt gặp ánh mắt ai oán của vợ mình. Miệng nhỏ của Kiều Lộ dẩu lên cao, so với Kiều An cô càng giống con nít hơn.
“Làm sao vậy?” Từ Hải Châu buồn cười, đem công cụ bỏ vào rương cất.
Kiều Lộ tiến lên một bước, ngay cả bước chân cũng tràn ngập ủy khuất, “Anh biết là Mã Tiểu Xuyên phá cửa, vì sao lại không nói cho em biết?”
Từ Hải Châu sửng sốt một chút, cười cười, đem cô ôm vào lòng, xem cô như mấy đứa trẻ mà dỗ dành.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT