Trong lòng Từ Hải Châu cũng rất sợ hãi, anh cảm kích quay đầu nói cảm ơn với người quân nhân.
Thu hồi ánh mắt nhìn về phía Kiều An, người quân nhân hào phóng xua tay, “Không cần cảm ơn, việc nên làm.”
Sau chuyện này, Kiều An không còn dám làm loạn trên xe nữa, cậu nhóc ngồi thành thành thật thật ở trong lòng Kiều Lộ, không rên một tiếng.
Sắc trời ngoài cửa sổ càng ngày càng tối, màn đêm dần buông xuống, ngoài cửa sổ chỉ còn một mảnh rừng núi hoang vắng. Bây giờ, nhìn ra bên ngoài cũng chỉ có thể thấy vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời và những ngôi sao lấp la lấp lánh.
Đại khái tầm bảy giờ rưỡi tối, người quân nhân móc một chiếc bánh nướng ra gặm.
Bởi vì bị kinh sợ nên tối nay Kiều An vẫn tiếp tục ngủ với Kiều Lộ. Cũng may là đêm nay cậu nhóc không thấy ác mộng, còn ngủ rất ngon đến tờ mờ sáng mới tỉnh dậy. Sau khi tỉnh dậy, Kiều An cũng không nháo không ồn, ngoan ngoãn dựa vào ngực Kiều Lộ nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Thẳng cho đến khi Từ Hải Châu đi vệ sinh, vươn tay ra muốn ôm cậu nhóc, Kiều An mới đưa tay ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT