Cung Tiêu Xã của thành phố Chính Minh không lớn, quy mô không khác siêu thị nhỏ đời sau lắm, trên tường còn treo khẩu hiệu bằng lụa đỏ, Thịnh Tuyết khẽ đọc một lần rồi mới vào trong. 

Cả Cung Tiêu Xã chỉ có hai người bán hàng, thấy cô đi vào đầu tiên là liếc mắt nhìn cách ăn mặc của cô một cái, sau đó hai người vô cùng ăn ý không ai thèm để ý tới cô. 

Thịnh Tuyết trước đây quen được đám chuyên viên bán hàng chạy theo nịnh nọt, lần đầu tiên nhìn thấy thái độ phục vụ kiểu này. Tuy rằng trong lòng cô có chút không thoải mái, nhưng chỉ có thể tự nhủ với bản thân phải nhập gia tùy tục. Cô đi tới trước quầy, nói: “Chào cô, tôi muốn mua một hộp kem bảo vệ da.” 

“Hết hàng.” Người bán hàng gầy hơn ngay cả

mí mắt cũng không thèm nhấc lên nhìn cô đã trả lời. 

“Xin hỏi khi nào mới có hàng?” Không ngờ 

kem bảo vệ da lại hút hàng như vậy, Thịnh Tuyết chưa từ bỏ ý định, ánh mắt quét một vòng quanh quầy hàng, muốn nhìn xem có thứ 

gì khác có thể thay thế kem bảo vệ da không. 

Trong niên đại vật tư thiếu thốn này, nơi bọn họ đang sống lại là thành phố hẻo lánh, chuyện cung không đủ cầu thường xuyên xảy ra. 

“Vài ngày nữa quay lại xem.” 

“…” Chuyến đi này coi như tốn công vô ích rồi. Thịnh Tuyết có một tật xấu, đó là khi đi dạo phố mà không tiêu tiền sẽ cảm thấy khó chịu, cô nhìn một lúc lâu cuối cùng vẫn mua một cân kẹo trái cây rồi mới ra về. Ra khỏi Cung Tiêu Xã, Thịnh Tuyết định đi dạo quanh thành phố một vòng, tìm hiểu chút tin tức về 

thời đại này. 

Thành phố này không khác phố huyện đời sau nhiều lắm, đa số vẫn là nhà trệt, rất hiếm khi nhìn thấy nhà lầu, dù có nhà lầu cũng chỉ là nhà hai ba tầng. 

Đường xá cũng không rộng lắm, đa số là đường đất. Thịnh Tuyết chỉ đi dạo một lát đã mất hứng. 

Ba giờ chiều xe khách lăn bánh quay về, cô cho rằng mình sẽ gặp được Cao Thành Bắc, kết quả người đàn ông kia lại không có trên xe. 

Nhớ tới kinh nghiệm khi đi xe trước đó, vừa lên xe cô đã bóc một viên kẹo trái cây ra ngậm vào trong miệng, vẫn là vị quả quýt, nhưng dường như lại không ngọt bằng viên kẹo trước đó cô ăn. 

Về đến nhà, Thịnh Tuyết chỉ giữ lại vài viên kẹo, số còn lại đều lén lút đưa cho Trang Tiểu Phương: “Mẹ, đây là kẹo con mua cho mẹ, ngày thường khi nhạt mồm nhạt miệng thì nếm thử một viên.” 

“Con đó, đứa nhỏ này toàn tiêu tiền lung tung!” Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Trang Tiểu Phương lại vô cùng cao hứng, đây là lần đầu tiên con gái mua đồ cho bà đấy! 

“Mẹ là mẹ con, hiếu kính mẹ là chuyện nên làm!” Thịnh Tuyết bóc một viên kẹo bỏ vào miệng bà ấy: “Mẹ nếm thử xem, ngọt lắm!” 

“Con đó, ra ngoài một năm đã học được cách dỗ dành người khác rồi!” Trang Tiểu Phương được dỗ dành cười không khép nổi miệng, cảm thấy viên kẹo vừa ăn còn ngọt hơn cả mất ong, hoàn toàn đã quên hỏi cô lấy đâu ra tiền mua kẹo… 

Để đề phòng người khác cử báo, ngày thường Thịnh Tuyết không gọi tên Tiểu Thần Tài nữa, có việc đều gọi nó là mèo béo. Cô cũng từng nghĩ tới lấy cho nó một cái tên khác, nhưng nghĩ tới cái tên Tiểu Thần Tài là do dì mình đặt, cuối cùng vẫn không thay đổi. 

Chậu cát mèo trong phòng cô, người nhà họ

Thịnh không biết dùng nó để làm gì. Trước đây khi Thịnh Đức Trung dùng mẩu gỗ đóng chậu cho cô cũng tò mò hỏi, sợ bọn họ không hiểu, cũng xấu hổ không muốn nói là nơi cho Tiểu Thần Tài đi vệ sinh, Thịnh Tuyết chỉ nói đó là cái ổ mèo. 

Số cát trong chậu không biết Thịnh Trạch Vũ 

lấy đâu ra, trước đây ngày nào Thịnh Tuyết cũng chăm chỉ dọn chậu cát mèo một lần, nhưng không biết vì sao gần đây Tiểu Thần Tài không hề đi vệ sinh trong chậu cát nữa, mà ngày nào cũng nằm lỳ bên trong không chịu ra ngoài, giống như đang bảo vệ thứ gì đó. 

Hành động khác thường này của nó khiến cô cũng không hiểu nổi. Tiểu Thần Tài là mèo đực, không có khả năng mang thai, để nó khôi phục lại vẻ hoạt bát trước kia, cô chuẩn bị đem giấu chậu cát mèo đi vài ngày. 

Nhưng mà khi cô vừa tới gần chậu cát mèo, Tiểu Thần Tài đang nằm bên trong lập tức cong người lên với cô, thái độ rất tháng thường, đôi mắt xanh biếc đầy cảnh giác. 

“Tiểu Thần Tài, em làm gì thế? Chị cũng không quen biết nữa à?” Thịnh Tuyết ngồi xổm xuống, vươn tay phải ra xoa cái đầu tròn tròn của nó, Tiểu Thần Tài nghe thấy lời cô, dường như nhớ tới điều gì đó, nó lập tức bới cát trong chậu lên, rồi ngậm ra một hạt châu màu xanh lục như lớn viên đậu nành, đưa cho cô như 

hiến vật quý. 

“Đây là cái gì?” Cô nhận lấy hạt châu kia, đưa lên trước mắt nhìn kỹ. Trên hạt châu có khắc hoa văn giống như hoa văn trên mai rùa, đáng tiếc cô không hiểu nó có ý gì. 

Khi cô đang nghiêm túc suy tư, không biết vì lý do gì, hạt châu kia dùng tốc độ mắt thường có thể trông thấy được nhanh chóng thu nhỏ, cuối cùng dung nhập vào trong đầu ngón trỏ 

tay phải của Thình Tuyết, biến thành một chấm đỏ nhỏ như hạt gạo. 

Cả quả trình đều sảy ra dưới mí mắt, khiến Thịnh Tuyết bị dọa sợ, cả người ngân ngẩn tại chỗ. 

May mà tố chất tâm lý của cô coi như tốt, còn trải qua đả kích từ việc xuyên sách, chưa tới năm phút sau cô đã lấy lại tinh thần. 

Trước khi xuyên tới đây, cô xem không ít tiểu thuyết trên mạng, bình thường nữ chính xuyên không đều sẽ có bàn tay vàng gì đó, qua nhiều ngày như vậy cô còn tường rằng mình không có, nào ngờ niềm vui lại tới đột ngột như vậy, thật sự khiến người ta không kịp trở tay. 

Nghĩ đến tình tiết thường thấy trong tiểu thuyết, Thịnh Tuyết thử nhắm mắt lại, nói thầm một tiếng: “Vào.” 

Khi cô mở to mắt ra lần nữa, lại thấy bản thân vẫn ở trong phòng, chưa hề sinh ra bất kỳ thay đổi nào. 

“Tại sao lại như vậy?” Cô nhìn chằm chằm vào vết bớt đỏ trên ngón tay, trong lòng vô cùng thất vọng, nhất thời không hiểu được bàn tay vàng của mình rốt cuộc có tác dụng gì. 

Cô thử lại vài lần, cuối cùng vẫn chấm dứt bằng thật bại. Thịnh Tuyết nhụt chí đứng dậy, quyết định tạm thời không để ý đến nó. Tục ngữ nói là phúc không phải họa, là họa không tránh được, rốt cuộc hạt châu này là phúc hay họa thì cứ để nó thuận theo tự nhiên đi… 

Mấy ngày sau, Thịnh Tuyết ngạc nhiên phát hiện ra mình chậm rãi đẹp lên. 

Vốn dĩ làn da đã đen sạm đi vì làm việc nhà nông, bây giờ chẳng những đã trắng lại, hơn nữa còn mịn màng hơn hẳn trước kia, chất da 

cũng trơn bóng hơn, nhìn như trứng gà bóc vậy. 

Ngoại trừ diện mạo bên ngoài ra, tỉ lệ dáng người cũng dần dần thay đổi, trở nên hoàn mỹ 

thướt tha hơn ban đầu. Thịnh Tuyết biết tất cả 

những thay đổi này đều do hạt châu kia mang đến, chẳng lẽ bàn tay vàng trời cao ban cho cô chính là khiến cô trở nên xinh đẹp hơn sao? 

Cơ thể thay đổi khiến cô không nhịn được lại bắt đầu quan sát vết bớt này, xem nó có thay đổi gì không. Thấy dù là màu sắc hay kích thước lớn nhỏ của nó đều không phát sinh bất cứ thay đổi nào, tảng đá đè nặng trong lòng cô mới dần dần buông xuống. 

Da cô trở nên trắng hơn, người nhà họ Thịnh đều phát hiện ra, nhưng không ai nghĩ nhiều. 

Trang Tiểu Phương nhìn làn da trắng nõn mịn màng của cô, không nhịn được còn khen ngợi: 

“Xem ra con gái mẹ đúng là thiên sinh lệ chất, dù phơi nắng như vậy cũng không bị đen.” 

Con gái trong thôn không có người nào đẹp bằng Tiểu Tuyết nhà bà! 

“Phơi nắng không đen thì làm sao? Có thể ăn thay cơm à?” Liễu Đông Chi liếc mắt nhìn bọn họ, lạnh lùng hừ một tiếng: “Dáng vẻ như hồ ly tinh vậy, chẳng trách không ai thèm cưới.” 

“…” Trước kia, người khác thường xuyên khen Thịnh Tuyết cô giống tiên nữ, sao xuyên tới nơi này lại thành hồ ly tinh nhỉ? Thịnh Tuyệt thật sự không hiểu được, vì sao bà cụ này lại luôn nhìn cô không vừa mắt. 

“Tiểu Tuyết, ra vườn rau hái cho mẹ hai quả cà chua về đây.” Nghe thấy Liễu Đông Chi nói con gái mình như vậy, trong lòng Trang Tiểu Phương vô cùng không thoải mái, nhưng dù lửa giận lớn đến mức nào bà ấy cũng chỉ có thể 

phát tiết trên người Thịnh Đức Trung, chứ

không dám đắc tội với bà mẹ chồng xảo quyệt này.” 

“À, vâng.” Vườn rau nhà họ Thịnh nằm ngay sau nhà, trong vườn ngoài cà chua ra, còn trồng cả ớt xanh và dưa chuột. Thịnh Tuyết đi đến chỗ cây cà chua, chọn hai quả cà chua to nhất, đỏ nhất, hái xuống mang về. 

Chỉ hai quả cà chua này thôi đã có thể nấu được một nồi canh lớn rồi, đủ để cả nhà bọn họ 

ăn hai bữa. 

Ngày thường luôn phải ăn đủ loại canh rau dại, hôm nay thấy có thể ăn canh cà chua, cô vui mừng sắp chết! Thịnh Tuyết cầm chúng nó sung sướиɠ quay về, bởi vì sung sướиɠ quá mức, tay vung vẩy không cầm chắc, một quả 

cà chua trong đó bị cô không cẩn thận làm rơi trên mặt đất vỡ ra… 

May mà đất trong vườn rau không cứng lắm, chưa đến mức bị rơi nát bép. Thịnh Tuyết ngồi xổm xuống, buồn bực nhặt nó lên xem, lúc này nơi nứt vỡ đã chảy nước ra ngoài rồi. 

Nghĩ đến sắc mặt cảu Liễu Đông Chi, và tính tình nóng này của Trang Tiểu Phương, cô không nhịn được rêи ɾỉ trong lòng, xem ra chắc là không trốn được một trận mắng rồi. 

Sao mình lại xui xẻo như vậy nhỉ? Nếu nó không bị rơi, không bị vỡ có phải tốt hơn không? 

Khi trong lòng cô nghĩ như vậy, quả cà chua vốn dĩ bị nứt ra trong tay cô thế mà đang chậm rãi khép lại!

Chuyện này khiến Thịnh Tuyết vô cùng kích động, hóa ra điểm lợi hại chân chính của hạt châu màu xanh kia chính là công năng chữa trị! 

Chỉ là cô còn chưa vui vẻ được quá năm giây, quả cà chua vốn dĩ vừa tự lành lại chỉ trong chớp mắt đã nứt ra… 

Thịnh Tuyết dụi dụi mắt mình, không muốn tin tưởng. Chẳng lẽ cảnh tượng vừa rồi cô nhìn thấy chỉ là ảo giác sao? 

Cô không tin chuyện ma quỷ, lại cố ý đánh rơi quả cà chua lành lặn còn lại xuống đất, sau đó nhặt nó lên mặc niệm trong lòng “Chữa trị”. 

Sau đó quả cà chua thứ hai cũng giống quả cà chua ban đầu, vết nứt khép lại chừng năm giây, rồi lại biến trở về dáng vẻ nứt vỡ. 

Thử xong xuôi, cô tức giận đến mức rất muốn mắng vài câu thô tục. Bàn tay vàng này đúng là quá gà mờ rồi! 

Cầm hai quả cà chua nứt vỡ trong tay, Thịnh Tuyết chỉ có thể căng da đầu đưa chúng nó cho Trang Tiểu Phương. 

Không có gì bất ngờ xảy ra, thứ chờ đợi cô chính là một trận sư tử hà đông rống: “Thịnh Tuyết! Sao con lại không được tích sự gì thế 

hả? Bảo con đi hái quả cà chua thôi, sao con làm chúng nó như vừa đánh trận về thế này?” 

“Con cầm không chắc…” Thái độ nhận lỗi của Thịnh Tuyết vô cùng tốt, cô cũng biết ở thời đại này đồ ăn là thứ vô cùng trân quý: “Mẹ, mẹ 

đừng nóng giận, lần sau nhất định con sẽ chú ý hơn.” 

“Được rồi! Con có việc gì cần làm thì đi làm đi, nhìn thấy con là lại bực mình!” Trang Tiểu Phương nhìn hai quả cà chua kia, lòng đau như 

cắt, sợ bị Liễu Đông Chi phát hiện ra, bà ấy vội vàng dùng nước rửa sạch sẽ sau đó cắt chúng nó ra thành từng miếng nhỏ bỏ vào trong bát, giữ lại để buổi tối nấu canh. 

Ngoài hai quả cà chua kia ra, Thịnh Tuyết còn tìm thêm rất nhiều thứ khác làm thí nghiệm, 

ngay cả cỏ dại ven đường cũng không buông tha, kết quả cuối cùng vẫn như vậy. Thứ bị tổn hại qua bàn tay cô chỉ có thể khép lại năm giây, sau đó sẽ khôi phục dáng vẻ ban đầu… 

A… Đây là cái bàn tay vàng gà mờ gì vậy? 

…… 

Mỗi năm vừa tới mùa mưa, nước mưa từ thôn Đại Du và mấy thôn bên cạnh đều sẽ chảy về 

thôn Trần Gia có địa thế thấp. Vì hưởng ứng chính phủ kêu gọi, mấy ngày nay thôn dân thôn Đại Du đều tích cực tham gia đào lạch nước. 

Đào lạch nước là công việc tốn sức, nhưng mà đội sản xuất ghi công điểm rất cao. Vì kiếm công điểm, hai người đàn ông nhà họ Thịnh đều đi đào lạch nước, công việc này tương đối vất vả, bởi vậy mỗi ngày sau khi nhổ cỏ xong, Thịnh Tuyết đều sẽ đi đưa nước và đồ ăn cho bọn họ. 

Nơi bọn họ đào lạch nước giáp với thôn Đại Vương, bởi vì mấy ngày nay Thịnh Tuyết thường xuyên qua bên đó đưa đồ, đã câu đi hết linh hồn của đám thanh niên thôn bên đó rồi. 

Biết cô là người nhà của Thịnh Đức Trung và Thịnh Trạch Vũ, khi đào lạch nước bọn họ còn tranh nhau làm việc giúp. 

Ban đầu Thịnh Đức Trung còn không rõ nguyên nhân, sau này số lần Thịnh Tuyết đi đưa nước nhiều hơn, ánh mắt của đám thanh niên đó đều sắp dán lên người con gái nhà mình, khiến ông ấy tức giận không chịu nổi. 

So sánh ra thì vẫn là phẩm hạnh của Cao Thành Bắc tốt hơn, cho dù con gái nhà mình xinh đẹp thật, cũng không giống đám nhãi ranh kia vừa nhìn thấy con gái xinh đẹp là không đi nổi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play