“Được, không thành vấn đề! Cháu có thể tự
mình nuôi sống nó!” Thịnh Tuyết đồng ý ngay không hề nghĩ ngợi, Tiểu Thần Tài là con mèo dì cô đưa cho cô trước khi qua đời, là mạng sống của cô, dù thế nào cũng không thể để
mất!
“Con nhóc này đúng là không biết trời cao đất rộng!” Liễu Đông Chi bĩu môi vẻ mặt khinh thường: “Để tao xem mày chết đói trước, hay là con súc sinh kia chết đói trước.”
Vốn dĩ Trang Tiểu Phương định ngăn không cho cô nhất thời xúc động, kết quả cuối cùng vẫn không ngăn được.
Lý luận với Liễu Đông Chi xong, Thịnh Tuyết bị Trang Tiểu Phương kéo tới chỗ không người. Bà ấy nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ
hận sắt không thành thép, sắc mặt tức giận:
“Con có ngốc không hả? Chính mình còn ăn
không đủ no, con lấy đâu ra lương thực để nuôi sống nó?”
Nhìn cô con gái ngốc nghếch trước mắt, Trang Tiểu Phương thật sự muốn đánh cô một trận để
cô tỉnh táo lại: “Sao mẹ lại sinh ra một đứa con gái ngốc như con chứ?”
“… Con có cách của mình, mẹ đừng lo lắng.”
Thịnh Tuyết không nhịn được co rụt bả vai, cả
người căng thẳng, rất sợ bà mẹ trên trời rơi xuống này lại dùng bạo lực với mình.
“Con đó, cái tính tình cố chấp này y hệt cha con!” Trang Tiểu Phương hung hăng trừng mắt, quở mắng: “Còn thất thần làm gì, không mau về phòng ngủ đi! Sáng mai còn phải ra đồng làm việc đó!”
“Biết rồi, con đi ngay đây.” Biết Trang Tiểu Phương đang nóng giận, Thịnh Tuyết chạy nhanh về phòng không dám ra ngoài nữa, kẻ
thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Nhìn con mèo béo đang nằm trên giường đất, cô ngồi xuống bên cạnh, vừa vuốt lông mèo vừa lẩm bẩm: “Tiểu Thần Tài, em nhất định
phải ngoan đó, sau này ăn cơm ít một chút, nếu không hai chúng ta đều phải uống gió Tây Bắc qua ngày.”
Hiện giờ, nông thôn vẫn chưa có đèn điện, ngay cả đèn dầu hỏa cũng không nỡ thắp.
Thịnh Tuyết rửa mặt xong nằm trên giường đất đếm cừu, theo lý thuyết làm việc nặng nhọc một ngày lẽ ra cô phải buồn ngủ không chịu nổi, nhưng vì chiếc giường đất này quá cứng, khiến cô lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được.
Không biết sau này mình có thể xuyên về nữa không, cuối cùng nếu vẫn không xuyên về
được, thì cuộc sống sau này mình nên làm gì bây giờ nhỉ?
Trong lòng thầm nghĩ đến như việc này, Thịnh Tuyết dần dần tiến vào mộng đẹp, cô hoàn toàn không chú ý tới, trong chậu cát mèo cách đó không xa, có một luồng sáng quỷ dị chợt lóe lên…
Sau vài ngày làm việc nhà nông, Thịnh Tuyết cầm một chiếc giương nhỏ tròn tròn lên soi, cảm xúc suýt chút nữa đã hỏng mất.
Trong gương, chẳng những da cô bị phơi đen một độ, lan da cũng trở nên thô ráp chưa từng thấy, nếu cứ tiếp tục như vậy, khả năng trên khuôn mặt nhỏ của cô sẽ nhanh chóng có thêm hai quầng da đỏ hồng bắt mắt.
Nghĩ đến mình có khả năng biến thành như
vậy, Thịnh Tuyết không thể nào bình tĩnh được.
Từ khi xuyên qua đây, trên mặt cô chưa từng bôi qua thứ gì, ban đầu cô còn có thể học tập tinh thần AQ, tự thôi miên mình thể chất trời sinh dù phơi nắng cũng không bị đen, kết quả
vả mặt đến quá nhanh.
Cô từng hỏi Trang Tiểu Phương, nhưng trong niên đại này không hề có đồ chăm sóc da mặt gì, nhà nào có điều kiện tốt mới mua một hộp kem bảo vệ da về bôi mặt, nhưng muốn mua được một hộp kem bảo vệ da phải đến Cung Tiêu Xã thành phố.
Xe khách lên thành phố bình thường một tuần mới có một chuyến, có thể thấy được lên thành phố không phải chuyện dễ dàng. Vì đẹp, Thịnh Tuyết quyết định phải đi mua một hộp mang về.
Cô chỉ nói với trong nhà mình muốn lên thành phố một chuyến, chưa nói là muốn mua thứ gì.
Sao Trang Tiểu Phương có thể yên tâm để một cô gái như cô lên thành phố một mình, đúng lúc thanh niên trí thức xuống nông thôn đến thời hạn ra ngoài mua đồ dùng sinh hoạt, Trang Tiểu Phương liền bảo Thịnh Tuyết đi theo bọn họ.
Xe khách lên thành phố đã chờ ở đầu thôn từ
lâu, khi Thịnh Tuyết đến nơi, trên xe đã ngồi đầy người.
Xe khách không lớn, vừa lên xe mùi xăng dầu gay mũi đã ập vào mặt, cô bịt mũi trong lòng sinh ra ý định rút lui, nhưng nghĩ tới khuôn mặt mình cuối cùng vẫn cắn môi đi xuống hàng ghế
gần cuối xe khách.
May mà cuối xe còn một vị trí cạnh cửa sổ
chưa có người ngồi, cô lập tức qua đó ngồi xuống.
Không khí buổi sáng là tươi mát nhất, lúc này xe vẫn chưa chạy, cô thò đầu qua cửa sổ xe hít
sâu một hơi, cảm giác buồn nôn trong lòng tan đi không ít.
Thịnh Tuyết hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình, không để ý tới người trên xe đều nhìn về phía cô, đơn giản vì lúc này Cao Thành Bắc cũng đã lên xe.
Hai người đính thân từ bé, gần đây nghe nói việc hôn nhân của bọn họ khả năng sẽ tan, chuyện bát quái lớn như vậy khơi lên lòng hiếu kỳ của tất cả mọi người trên xe khách.
Cả thùng xe chỉ còn vị trí bên cạnh Thịnh Tuyết là chưa có ai ngồi, Cao Thành Bắc vừa lên xe đã nhìn thấy cô, bởi vì vẻ ngoài của cô quá xinh đẹp, dù ngồi ở hàng ghế cuối vẫn hấp dẫn ánh mắt mọi người như cũ.
Dưới ánh mắt của người trong xe, Cao Thành Bắc căng da đầu đi đến vị trí bên cạnh cô, ngồi xuống. Lúc này, khuôn mặt nhỏ của Thịnh Tuyết vẫn thò ra ngoài cửa sổ hít thở không khí trong lành, không hề biết “Vị hôn phu” của mình đã ngồi xuống ngay bên cạnh.
Đợi khi xe chạy, một câu nói rất có sức hút nhẹ
nhàng vang lên bên tai Thịnh Tuyết: “Xe chạy rồi, cô làm vậy rất nguy hiểm.”
Thịnh Tuyết là người mê giọng nói hay, khi giọng nói kia vừa chui vào tai đã chọc cô ngứa ngáy rồi. Trước đây tiêu chuẩn chọn chồng của cô ngoài nhà giàu ra nhất định phải có giọng nói dễ nghe.
Người có giọng nói hay như vậy, vẻ ngoài nhất định cũng rất tuấn tú. Cô hưng phấn xoay người, muốn xem thử xem ai đang ngồi bên cạnh mình, kết quả vừa nhìn sang cô đã choáng váng: “Sao anh lại ở chỗ này?”
Thấy đối phương là Cao Thành Bắc, Thịnh Tuyết vội vàng kéo chiếc khăn voan màu lam đang quấn trên cổ lên che mặt, khuôn mặt nhỏ
của cô bị che kín mít, cô không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ xấu xí hiện giờ của mình.
Trước đây sao cô không để ý thấy giọng anh dễ
nghe như vậy nhỉ? Là đội trưởng đội sản xuất, sao anh lại rảnh rỗi thế này?
“Lên thành phố làm việc.” Cao Thành Bắc không giải thích quá nhiều, thấy cô dùng khăn voan che mặt kín mít như vậy, thì nghi hoặc nhướng mày.
Trời nóng thế này, cô nhóc kia không sợ bị cảm nắng sao?
“À..”
Một hỏi một đáp xong, hai người yên lặng ngồi bên nhau, không ai mở miệng nói thêm một câu nào nữa.
Xe chạy một lát, trong không khí tràn đến mùi hương thoang thoảng, Cao Thành Bắc biết đây là mùi hương trên người Thịnh Tuyết, bởi vì trước đó anh đã từng ngửi được.
Có lẽ là vì mùi hương ấy quá ngọt ngào, khiến anh không nhịn được cả người cứng đờ, hai tai cũng vô thức đỏ ửng lên.
Dượng của Thịnh Tuyết là người có tiền, bởi vậy từ nhỏ Thịnh Tuyết đã quen ngồi siêu xe rồi, chưa bao giờ phải ngồi xe khách nhỏ vô cùng đơn sơ kiểu này, đường đất ở nông thôn còn gồ ghề khiến xe khách thi thoảng lại xóc nảy vài cái, cộng thêm mùi hồ hôi chậm rãi tản ra trong xe, khiến cảm giác nôn nao lại bắt đầu xuất hiện.
“Anh biết chunggs ta còn phải đi bao lâu nữa mới tới thành phố không?” Dạ dày cô đang cuộn lên, vô cùng khó chịu, huyệt thái dương cũng đau nhức, đôi mày tinh tế nhíu chặt với nhau, bây giờ có thể giúp cô cũng chỉ có người đàn ông bên cạnh.
“Còn nửa tiếng nữa.” Lúc này Cao Thành Bắc mới để ý thấy sắc mặt của cô không ổn, dù bị che bởi khăn voan, anh cũng biết Thịnh Tuyết đang rất khó chịu, anh không hiểu cô bị làm sao: “Cô say xe hay có chỗ nào không thoải mái à?”
“Say xe…” Thịnh Tuyết xua xua tay với anh, không muốn nói nhiều, cô cảm thấy nếu mình còn nói thêm một câu có lẽ cô sẽ phun ra ngay tại chỗ mất.
“Cô cởi khăn voan ra đi, che kín như vậy rất dễ say xe.”
“Ừ.” Cuối cùng cô không để ý đến vấn đề hình tượng nữa, nhanh chóng kéo khăn voan xuống, không ngờ sau khi kéo xuống đúng là dễ chịu hơn không ít.
“Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.” Thấy sắc mặt cô tái nhợt, Cao Thành Bắc lấy ra mấy viên kẹo trái cây từ trong túi áo đưa cho cô: “Ngậm một viên sẽ thoải mái hơn chút.”
Thịnh Tuyết nhận lấy viên kẹo, bóc giấy gói ra ngậm một viên, là vị quýt, trong miệng lập tức ngọt ngào, ngọt từ miệng chạy thẳng vào trái tim…
Có rất nhiều người trên xe nhìn thấy cảnh này, trong lòng không nhịn được thầm mắng một câu, là kẻ nào không đạo đức bịa ra chuyện hôn nhân của người ta thất bại thế? Rõ ràng vợ chồng son người ta ân ái thế kia cơ mà!
Đến thành phố, xe khách dừng lại ở điểm xuống xe. Trước khi mọi người xuống tài xế còn cố ý dặn dò: “Thời gian về thôn là ba giờ chiều, quá hạn không chờ.”
Thịnh Tuyết chỉ muốn mua một hộp kem bảo về da, lên thành phố một chuyến là về ngay.
Đợi đến khi cô nhớ tới chuyện tạm biệt Cao Thành Bắc, thì người đàn ông kia đã mất dạng từ lâu rồi. Thịnh Tuyết bĩu môi, chút ấn tượng tốt đẹp vừa mới dâng lên trong lòng lập tức bị cô bóp chết trong trứng nước.
Từ nhỏ tới lớn, Thịnh Tuyết luôn được các bạn nam theo đuổi, đây là lần đầu tiên cô gặp phải loại thẳng nam sắt thép như Cao Thành Bắc.
Tuy rằng cô rất mê giọng nói và cơ thể anh, nhưng mà tính tình của thẳng nam đúng là không thể nào khiến người ta yêu thương nổi.
Cô hỏi thăm rõ ràng vị trí Cung Tiêu Xã từ chỗ
tài xế Lưu, rồi đeo cặp sách nhỏ màu xanh bộ
đội lên vai, đi về phía bên đó, dáng vẻ vô cùng tự tin như trên vai đang đeo túi xách hàng hiệu xa xỉ, dưới chân đang đi trên sân khấu hình chữ T vậy.
Từ khi lên năm tuổi Thịnh Tuyết đã bắt đầu học cách đi đứng, cô biết tư thế đi nào có thể khiến bản thân đẹp mắt nhất. Nhưng trong niên đại này, cách đi đứng của cô thật sự quá gây chú ý, quá quyến rũ, nên trong mắt người khác đã biến thành không đứng đắn.
“Cô nàng Thịnh Tuyết này, sao nhìn giống như…” Trương Lan nhìn theo bóng dáng Thịnh Tuyết đã đi xa, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Hôm nay cô ta cũng lên thành phố, lúc ở trên xe vốn dĩ trong lòng cô ta rất vui mừng vì trông thấy Cao Thành Bắc, nhưng khi thấy anh ngồi cùng với Thịnh Tuyết lại không thể nào vui nổi.
Mấy thanh niên trí thức khác lập tức hiểu được ý của cô ta, cô gái ngày thường chơi thân với Trương Lan nhất trong đám thanh niên trí thức, biết Trương Lan nhớ thương Cao Thành Bắc, vì thế phụ họa theo: “Nhìn dáng vẻ lắc mông của cô ta kìa, vừa nhìn đã biết là người không đứng đắn rồi.”
“Đúng thế, nếu nhà họ Cao thật sự cưới người phụ nữ như vậy về nhà, đội trưởng Cao phải xem xét kỹ đối phương trước mới được.”
Đám người vừa nói vừa cười hi ha, đi càng lúc càng xa, không ai chú ý tới có một người đàn ông đang nằm dưới gầm xe khách, người đó chính là Cao Thành Bắc nam chính trong lời nghị luận của bọn họ.
“Thành Bắc, cậu có nhìn ra được chiếc xe này làm sao không?” Tài xế Lưu không nghe thấy lời trêu chọc vừa rồi của đám người kia, thấy hành khách đã đi hết vội vàng cúi người hỏi Cao Thành Bắc dưới gầm xe.
“Chắc là không vấn đề gì, bây giờ anh thử khởi động lại xe xem sao.” Cao Thành Bắc mang theo khuôn mặt lạnh lùng, chui ra khỏi gầm xe.
“Được! Để tôi thử xem!” Anh Lưu cười ha hả
quay lên xe, thử khởi động lại. A, thật không ngờ chiếc xe rách nát này đã được Cao Thành Bắc sửa lại rồi.
Cả thành phố Chính Minh này không có mấy người biết sửa xe, Cao Thành Bắc cũng chỉ biết một chút da lông mà thôi. Còn ở dưới thị trấn, nếu Cao Thành Bắc nhận kỹ thuật sửa xe của mình thứ hai, thì không ai dám nhận thứ nhất.
“Cảm ơn cháu nhiều lắm! Ngày nào đó anh Lưu đây mời cậu ăn cơm nhé!” Anh Lưu xuống khỏi ghế lái, hưng phấn vỗ vai Cao Thành Bắc, sau đó lại lấy ra năm quả trứng ngỗng dưới gầm ghế xe, đặt vào tay anh: “Mấy quả trứng này người khác tặng, cậu cầm về nếm thử món mới.”
“Không cần, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi.” Cao Thành Bắc bỏ lại mấy quả trứng xuống gầm ghế xe, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán một cái: “Anh Lưu, không có chuyện gì nữa em đi làm việc trước đây.”
Anh Lưu lại lần nữa đặt trứng vào trong tay Cao Thành Bắc, nhưng anh vẫn không chịu nhận. Trong niên đại này, hoàn cảnh các gia đình đều khó khăn như nhau, trứng ngống là đồ
tốt, anh không muốn chiếm món lợi này.
“Thành Bắc, cậu luôn giúp tôi sửa xe như vậy, khiến tôi ngại quá, sau này có chuyện gì cần giúp đỡ nhất định phải nói với tôi một tiếng đấy nhé!” Anh Lưu cười hàm hậu, trong lòng thật sự có chút băn khoăn.
“Được, cảm ơn anh Lưu.” Lời anh ta nói, Cao Thành Bắc không để trong lòng, bản thân còn có việc quan trọng phải làm, vì thế hai người nhanh chóng tách nhau ra.
Phía bên này Thịnh Tuyết đã đi lạc. Trước đây cô là kiểu người mù đường, đi đến đâu cũng phải dùng di động xem chỉ dẫn. Dù thành phố
Chính Minh này không lớn nhưng cô vẫn đi nhầm đường, cuối cùng chỉ có thể vừa đi vừa hỏi thăm người qua đường vị trí Cung Tiêu Xã.