“Được rồi, tùy anh thôi." Thịnh Tuyết nhún vai tỏ vẻ không sao cả, trong lòng lại đang nghẹn cười: Không biết tác giả là ai, mà lại viết nam chính nhát gan thế này nhỉ?
“Vừa rồi em đi đâu về thế?" Thịnh Liệt Phong cũng đã nhận ra hành động của mình có vẻ hơi nhát gan, vì thế bắt đầu nói lảng sang chuyện khác.
“Việc riêng, không nói cho anh biết." Anh hỏi như vậy cô lại nhớ tới Cao Thành Bắc. Thịnh Tuyết vội vàng lắc đầu muốn xua tan bóng dáng người kia trong đầu mình.
Hai người chậm đi về nhà, vừa tới cửa đã nghe thấy có tiếng người gọi bọn họ: “Thịnh Tuyết, cô về rồi à, tôi chờ lâu lắm rồi đấy."
“Hứa Đa Điềm?" Bọn họ quay đầu lại thì trông thấy Hứa Đa Điềm. Hôm nay cô ấy đã đổi sang bộ váy khác màu lam nhạt, đôi tất trên chân
cũng màu trắng xanh, đang ngồi trên tảng đá lớn ven đường, cười rất tươi nhìn bọn họ.
“Cô không nóng à?" Hiện giờ là buổi trưa, là thời gian nóng nhất trong ngày, Thịnh Tuyết rất lo cô gái kia sẽ bị cảm nắng trước cửa nhà mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT